Xem ra những người này quả thực có thủ đoạn xử lý mọi chuyện.
Trong lòng Lâm Dật thầm khen ngợi.
Đồng thời cũng nghĩ mà sợ.
Nếu cậu không phải là con trai ruột của vợ chồng Hà Chấn Đông, e là cậu vẫn không biết mình sẽ có kết cục gì khi đối đầu với loại người như Vương Hải.
Chung quy lại, lần trước xung đột ở KTV không liên quan gì đến chuyện mình nhận người thân cả.
"Chẳng phải Vương Hải dính dáng đến xã hội đen sao, các ông làm vậy thế lực sau lưng gã liệu có ra mặt can dự không?" Lâm Dật cau mày hỏi.
"Ha ha, chuyện này Lâm thiếu gia cứ yên tâm.
" Người đàn ông trung niên vừa nói vừa chỉ vào tên mập mặt mũi thô lỗ, cổ đeo giây chuyền vàng đứng sau ông ta: "Vị này chính là chỗ dựa vững chắc sau lưng Vương Hải, người giang hồ đặt biệt hiệu là Báo.
"Khi Lâm Dật ngạc nhiên nhìn, Từ Cửu toát mồ hôi lạnh bước tới cười xoà với Lâm Dật: " Lâm thiếu gia rộng lượng, tôi thực sự không biết đồ ngu Vương Hải này lại đắc tội với cậu.
Thực ra lúc mới biết tin, tôi đã dùng gia pháp với Vương Hải.
Nhưng đại ca Tưởng Hòa đích thân ra mặt nên mạng chó của Vương Hải sống hay chết phụ thuộc vào một câu nói của cậu.
Tôi tuyệt không có ý kiến gì!""Nhưng giao dịch hôm nay của Vương Hải không phải do ông ra lệnh ư?" Lâm Dật khó hiểu hỏi.
Vì theo như tin tức cậu lấy được từ chỗ chú ba, Vương Hải chỉ sắm vai lính quèn trong buổi giao dịch hôm nay, cũng chỉ là kẻ chạy vặt.
Đại ca thực sự phía sau gã có lẽ là tên Từ Cửu trước mặt đây.
Sao Từ Cửu dám bán đứng Vương Hải như vậy, lão ta không sợ Vương Hải cắn ngược một cái ở thời khắc mấu chốt, khiến lão ta cũng khó sống ư?Nghe đến đây, Từ Cửu lúng túng cười đáp: "Cậu Lâm có điều chưa rõ, tuy Từ Cửu tôi không có danh tiếng tốt trong ngành, cũng từng làm một số chuyện vi phạm pháp luật nhưng dù bị đánh chết, tôi cũng không dám đụng vào ma túy.
Cậu cũng biết tình hình ở Trung Quốc đấy, đụng vào thứ này, dù kiếm được nhiều tiền đến mấy thì cũng không có mạng mà tiêu”Nói xong, dường như Từ Cửu cảm thấy vẫn chưa nói rõ nên nhấn mạnh thêm: "Nhưng ai ngờ tên khốn kiếp Vương Hải dám ỷ vào tên tuổi tôi ở bên ngoài, dám dính dáng đến ma túy.
May mà Lâm thiếu gia nương tay, cho chúng tôi tự giải quyết chuyện này.
Nếu để cảnh sát phát hiện, vậy tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội mà gặp xui xẻo theo gã.
"Lâm Dật lắc đầu, e rằng đã muộn rồi.
Chú ba không thể bàng quan với chuyện hôm nay xảy ra ở đây.
Nhưng cũng khó mà nói chắc chắn khi nào xử lý, xử lý ai, xử lý tới mức nào.
Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, nhưng đến giờ Vương Hải mãi vẫn chưa xuất hiện.
Thấy đôi mắt Tưởng Dao thoáng qua vẻ tức giận, Tưởng Hòa vội vàng túm cổ áo Từ Cửu, lạnh giọng nói: "Mẹ nó, có phải mày trêu đùa ông đây không? Người đâu? Có phải mày tiết lộ tin tức trước, bảo thằng ngu đó chạy trốn rồi không?"Từ Cửu sững sờ, run rẩy trả lời: "Không ạ, sao em dám.
Tối qua nó còn liên lạc với em, bảo chiều nay có việc bận nên xin nghỉ nửa ngày.
Nó chắc chắn phải đến đây chứ, hơn nữa người bên giao dịch đã đến hết, sao nó có thể chưa đến được?""Hay là gọi điện cho người nằm vùng hỏi rõ tình hình?" Giang Hà do dự nói.
Một người đàn ông trung niên lắc đầu: "Sắp giao dịch rồi, giờ này gọi điện chắc chắn sẽ không nghe máy.
Hơn nữa, một khi bứt dây động rừng khiến Vương Hải biết tin chạy trốn thì chuyện sẽ khó giải quyết.
"Họ đang nói chuyện thì điện thoại của Lâm Dật bỗng reo lên.
Số gọi đến là dãy số lạ, nhưng Lâm Dật bất giác cảm thấy hơi quen thuộc.
"Phòng bao 366, người cậu cần đang nằm trong tay tôi.
"Nói xong, người phụ nữ cúp điện thoại.
Phòng bao 366?Lâm Dật trầm tư trong chốc lát, dường như cậu đã đoán được thân phận của người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại.
"Lâm thiếu gia, có chuyện gì thế?" Tưởng Dao tiến lên hỏi.
"Không có gì, nhưng tôi nghĩ đã có người giành trước một bước, tóm lấy Vương Hải rồi.
"Sau khi suy tính xong, Lâm Dật bước thẳng tới KTV Clarion.
Đám người Tưởng Hòa nhìn nhau rồi vội vàng theo sau.
Tới phòng bao 366, cậu nhìn thấy Vương Hải đang quỳ dưới đất và người phụ nữ khẽ dựa vào sofa.
Đằng sau Vương Hải là tên mập trưa lần trước cùng Vương Hải bắt cậu đến đây, canh cửa giúp gã.
"Mẹ kiếp, mày vẫn chưa chết à!"Từ Cửu theo sau nhìn thấy Vương Hải, trực tiếp xông vào, đá một cú vào vai gã.
"Mẹ nó, thứ chó má uổng công nuôi dưỡng, mạng sống, tài sản của ông mày suýt nữa bị hủy trong tay mày.
Mẹ nó nếu mày chưa chết, giờ ông mày lập tức đâm chết mày!"Nói xong, Từ Cửu rút con dao sáng loáng bên hông ra, một tay đè đầu Vương Hải định đâm vào cổ gã.
"Muốn giết người diệt khẩu à? Sốt ruột thế.
"Giọng nói của Lưu Nhân Nhân trước sau vẫn lanh lảnh quyến rũ.
Đây là người phụ nữ quyến rũ từ trong xương.
Dù