Ở sân bay Nam Đô, nhà họ Hà có phòng chờ riêng và có cả đường đi riêng nữa.
Phòng chờ đó chỉ có cầm thẻ lên máy bay chuyên dụng của người Hà gia mới có thể vào.
Bên trong được thiết kế vô cùng xa hoa lộng lẫy, các thiết bị vui chơi nghỉ ngơi cũng đầy đủ cả.
Trong phòng chờ, ngoài Tưởng Dao còn có hai người phụ nữ mà Lâm Dật chưa từng gặp bao giờ, họ cũng cùng đợi máy bay hạ cánh.
Hai người này vô cùng xinh đẹp, họ mặc đồ công sở màu đen, đi tất da chân và giày cao gót, trang điểm tinh tế, đều là người đẹp chân dài.
“Tất cả lịch trình tiếp theo của bố mẹ nuôi cậu sẽ do Từ Phi Phi và Thi Đồng sắp xếp.
Hai người họ trước đây làm ở Bộ phận quan hệ công chúng, là trợ thủ đắc lực của tôi, làm quen bên tiếp tân rồi, nhất định sẽ khiến bố mẹ thiếu gia thấy hài lòng”.
Tưởng Dao ngồi ở bên cạnh giới thiệu về hai người đẹp chân dài này cho Lâm Dật nghe.
“E là không cần đâu? Đến lúc đó tôi sẽ ở cùng họ là được, chứ cô sắp xếp riêng cho họ như vậy, sợ họ không quen”.
Lâm Dật hiểu về bố mẹ nuôi của mình.
Họ sống ở nông thôn cả đời, kham khổ quen rồi, lần đầu tiên đến thành phố, nếu để họ làm gì đó thì họ còn thấy tự nhiên.
Chứ bây giờ bảo họ đừng làm gì cả, xong còn sắp xếp hai người đẹp như này tiếp đoán, khéo họ không dám ngủ rồi bắt xe ngồi suốt đêm về quê mất.
“Nhưng mà…” Tưởng Dao định nói lại thôi.
Bởi đây là bà Tô Duyệt Như sai bảo nên cô không dám không theo.
“Chúng tôi sẽ ở cùng nhau trước, nếu có gì cần thì tôi sẽ gọi điện cho cô”.
Lâm Dật nhìn thời gian vẫn còn sớm nên đã rời khỏi phòng chờ, định một mình đi lại ở sân bay một chút.
Đây là lần đầu cậu đến sân bay nên cảm thấy ở đây cái gì cũng rất mới lạ.
“Khì khì, ít người hơn ga tàu hỏa rồi…”“Nhiều thang máy quá…”“Còn bán cả kem nữa…” Lâm Dật đứng trước quầy kem Haagen-Dazs vừa nuốt nước miếng vừa bảo nhân viên cho mình cây kem to nhất.
Đúng lúc này, Lâm Dật nghe thấy tiếng cười vọng lại từ phía sau, nghe tiếng thì hình như là con gái.
“Cậu nhìn kìa, bây giờ đúng là ai cũng ngồi máy bay được, còn muốn mua kem Haagen-Dazs nữa chứ”.
“Chẳng trách gần đây vé lại khó mua thế.
Nhìn hắn ta ăn mặc thế này thì làm sao người ngồi cạnh hắn chịu được chứ”.
“Xem ra sau này phải mua vé thương gia rồi nhưng hạng người này mà mua được kem Haagen-Dazs cơ đấy.
Đây là loại mà chúng ta mới ăn được cơ mà”.
“Nói không chừng là tiết kiệm tiền bao nhiêu lâu rồi nên chỉ mua được một chiếc, sau đó nhanh chóng đăng lên nhóm chăng”.
“Haiz! Nhìn hạng người này cũng mua thì sau này tớ không muốn ăn nữa, đổi hãng khác thôi”.
Mấy người con gái đứng sau Lâm Dật cứ lẩm bẩm nói không ngớt, càng nói càng to, thiếu chút nữa là lên trước mặt Lâm Dật chỉ vào mặt cậu để nói rồi.
“Mẹ kiếp, đây là đang nói mình sao?” Lâm Dật có chút không vui.
“Ông đây mua kem ăn thì đã làm sao? Mà có ai quy định là kem Haagen-Dazs chỉ có người có tiền mới ăn được đâu.
Ông đây hôm nay ăn, lát nữa sẽ mua thêm bốn cái nữa đấy”.
“Cái này, cái này, cái này, tôi mua hết, gói lại cho tôi”.
Lâm Dật không quay đầu lại mà trực tiếp chỉ vào ba cây kem đắt nhất trong quầy, định gói lại mang đến phòng chờ cho Tưởng Dao ăn thử.
“Ôi! Còn giả vờ nữa kìa.
Cái tên nghèo kia cũng mặt dày thật, không có tiền mà còn cố giữ lòng tự trọng, vì thể diện mà tiêu hết lương của mấy tháng trời.
Vì được nếm thử mấy que kem mà thôi, haiz, đúng là mất mặt quá đi”.
“Đúng vậy! Loại người này dùng tiền lương của mình để đấu với tiền tiêu vặt của chúng ta, chết cũng phải giữ thể diện thì sống cũng khổ thôi.
Tớ đoán á, cả đời này hắn cũng không có tiền đồ gì đâu, mãi chỉ nghèo rớt thôi”.
“Nhưng tớ thấy hắn rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?”“Ở trên đường phố có mà, mấy người ăn xin, lao công, đi xe ba bánh, nhiều lắm.
Loại người như hắn ở đâu chả gặp, có gì lạ đâu”.
Lâm Dật không kìm nổi mà quay đầu lại, bởi vì cậu cũng cảm thấy, giọng nói sau lưng mình có chút quen thuộc.
Quả nhiên, bốn cô gái đứng phía sau lưng mình đều khá ưa nhìn, trang điểm nên nhìn càng nổi bật.
Các cô đều biết cách ăn mặc, đặc biệt là hai cô ở giữa.
Một người mặc váy liền hở vai màu đen, tóc dài xõa ngang vai, cổ vừa dài vừa thon, nhìn vô cùng khí chất, ngoại hình cũng thanh tú, rất có dáng vẻ nữ thần thuần khiết trên mạng.
Còn một người khác thì nhìn kiều diễm hơn.
Cô ta mặc quần sooc để lộ thắt lưng màu trắng, eo thon quyến rũ, bên trên còn có chữ tiếng anh, ngoại hình vô cùng nổi bật.
Cô ta trang điểm đậm, thoạt nhìn khó mà rời mắt.
Đứng bên cạnh họ còn có hai cô gái nữa, nhan sắc cũng không tồi.
Nếu như tự chụp ảnh rồi chỉnh sửa chút, đăng lên mạng thì sẽ là nữ thần nổi tiếng trên mạng ngay lập tức.
Trong lúc Lâm Dật đang nhìn mấy cô gái này thì họ cũng