“An Hinh?” Nhìn thấy ID này, Lâm Dật không kìm nổi mà nhau mày.
Trong trận PK ban nãy mình đã đánh bại cô ta, sao giờ cô ta lại gửi lời kết bạn làm gì? Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Dật vẫn ấn vào chấp nhận, đồng thời cậu cũng mở vào tin nhắn Lâm Mai Mai trả lời mình.
“Anh Mã Nghị! Đây là số wechat của em, nếu anh có thời gian thì add nick em nhé, em online suốt”.
Ở cuối cùng là dãy số điện thoại.
“OK”.
Lâm Dật trả lời đơn giản lại một câu, đồng thời tin nhắn của ‘Hinh Hinh thuần khiết’ cũng gửi đến.
“Anh Mã Nghị hư quá, ban nãy đánh người ta mạnh thế, không nể tình chút nào cả.
Thể diện của người ta đều bị anh làm cho mất hết rồi đây này”.
Mất thể diện ư? Trong trận PK ban nãy, chỉ tính riêng đám cường hào tặng quà cho An Hinh, sau khi phân chia các kiểu thì An Hinh vẫn lấy được mười vạn.
Nếu như vậy mà cảm thấy mất thể diện vậy thì biết bao người trong thiên hạ đều muốn như thế rồi.
“Ừm! Vậy cô add nick tôi có chuyện gì không?” Lâm Dật châm điếu thuốc rồi trả lời lại.
“Ai ya! Không có chuyện gì thì không thể add nick của anh sao? Chẳng phải người ta đều nói ‘không đánh không quen’ sao.
Mặc dù hôm nay anh đánh người ta nhưng em vẫn cảm thấy anh rất có sức hút, em muốn kết bạn với anh có được không?” Lần này An Hinh gửi đến là một đoạn thoại.
Giọng nói ỏn à ỏn ẻn khiến toàn thân Lâm Dật nổi da gà, điếu thuốc trong miệng thiếu chút nữa rơi xuống giường.
“Có chuyện gì thì cô mau nói đi, tôi phải đi ngủ rồi”.
Lâm Dật không định có bất cứ giao thiệp nào với An Hinh.
Đặc biệt là khi cậu phát hiện ra An Hinh xuất hiện trước mặt cậu với hai bộ mặt khác nhau khiến cho thiện cảm khó khăn lắm mới có lại được thì lúc này đã hoàn toàn tan biến rồi.
Nói xong, cậu định tắt phần mềm này đi.
“Đợi chút anh Mã Nghị! Anh có tiện để lại cách thức liên lạc không.
Người ta nhìn thông tin của anh thì viết địa chỉ là Nam Đô.
Người ta là sinh viên của đại học ở Nam Đô đấy, có thời gian em muốn mời anh đi uống rượu, được không?” Lần này giọng nói của An Hinh tràn đầy mê hoặc, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘sinh viên, như kiểu sợ Lâm Dật không biết vậy.
“Uống rượu xong rồi thì sao?” Ngón tay Lâm Dật do dự một lát nhưng cậu vẫn gửi tin nhắn đi.
“Ôi…Vậy anh muốn làm gì, muốn gì vậy…” Nghe giọng nói õng ẹo của An Hinh mà Lâm Dật thở dài một cái rồi thoát khỏi ứng dụng đó.
Cậu ném điện thoại sang một bên, nằm trên giường với vẻ mặt phức tạp.
Một đêm không ngủ…Sáng sớm hôm nay, nếu không phải là Tưởng Dao đích thân đến gọi Lâm Dật dậy thì khéo cậu còn định ngủ đến tận chiều.
“Chuyến bay của sếp Hà đã cất cánh vào sáng sớm hôm qua, dự tính sẽ đến Nam Đô vào buổi chiều.
Buổi tiệc tối sẽ tổ chức tại Hà gia, thiếu gia có cần chuẩn bị thêm gì nữa không?” Tưởng Dao mặc bộ đồ công sở màu đen, trông vô cùng hút mắt và quyến rũ.
“Bố mẹ của tôi đâu rồi, tôi định chiều nay dẫn họ đi mua ít quần áo, cô thấy hãng nào là phù hợp?” Đến bây giờ Lâm Dật vẫn còn nhớ, lúc mấy người xuống xe, bố mẹ nuôi của mình vác trên vai túi đậu phộng rồi đến phân phát hết cho đám quản gia và người giúp việc đợi ở cổng.
Không phải cậu chê bố mẹ nuôi của mình không gọn gàng mà cậu cảm thấy lần đầu tiên gặp bố mẹ đẻ của mình thì ít nhiều cũng phải dễ coi một chút.
Dù sao thì vợ chồng Hà Chấn Đông đã coi trọng như vậy thì phía mình cũng không nên thể hiện ra vẻ bất cần, ít nhiều cũng không thể để mất đi lễ nghi.
Tưởng Dao cười nói: “Thiếu gia yên tâm! Chuyện này sao phiền đến cậu ra tay chứ, quần áo tôi đã mang đến rồi, hai bác đang thay đồ ở trong phòng của mình rồi”.
Tại phòng khách tầng một, ông Lâm Trực Cương và bà Liễu Quế Hoa được người giúp việc đỡ xuống tầng.
Họ đều cảm thấy có chút không tự nhiên, khi xuống tầng thì đứng trước mặt Lâm Dật và Tưởng Dao.
Tưởng Dao chuẩn bị cho ông Lâm Trực Cương bộ quần áo màu đen, đúng kiểu phong cách áo vải Giang Nam, dưới chân đi đôi giày vải màu đen.
Kết hợp với khuôn mặt rạn dày sương gió, mái tóc cũng kiểu mới, thoạt nhìn có cảm giác như gió thổi ở bến Thượng Hải, vừa giản đơn nhưng không mất đi vẻ chín chắn.
Còn bà Liễu Quế Hoa thì mặc rườm rà hơn chút.
Vì thường ngày bà hay lao động chân tay nên thân người cũng không phải là béo.
Tưởng Dao chọn cho bà bộ áo dài màu tím sẫm màu, kích cỡ vừa người.
Mái tóc bạc trắng được búi cao, trên tay, trên cổ đều đeo vòng và dây chuyền trân châu, trông cũng vô cùng hút mắt.
Thoạt nhìn bà đã bớt đi phần nào vẻ mộc mạc của người nông thôn mà giờ đây đã tăng thêm phần nào khí chất cao quý.
“Quả nhiên là người đẹp vì lụa, cảm giác cứ như đã biến thành người khác vậy.
Nếu như bố mẹ mà đi trên đường khéo con không dám nhận nữa”.
Lâm Dật thầm khen ngợi.
“Cái thằng nhóc này, không nhận bố mẹ thì mày định nhận ai hả?” Ông Lâm Trực Cương vừa mở miệng thì khí chất bến Thượng Hải mà ban nãy Lâm Dật khen giờ đã tan thành mây khói.
“Cái gì nhỉ…Dật Dật à! Đậu phộng mà bố mẹ chuẩn bị mang đến cho bố mẹ đẻ của con, lúc tối mà đi thì con đừng