Đó là chiếc áo khoác màu đen, thoạt nhìn thì không có gì bắt mắt nhưng nhìn lâu rồi mới thấy vẻ sang trọng của nó.
Chất liệu gấm Vân Nam, nghệ thuật thủ công vô cùng rườm rà phức tạp cùng với sự tinh tế trong lựa chọn tơ tằm khiến cho chiếc áo trở nên vô cùng giá trị.
Đồng thời phần eo cũng được xử lý khá công phu, rõ ràng trông bắt mắt hơn cả.
Đường may tỉ mỉ, thủ pháp cắt cũng tinh tế, thoạt nhìn đúng là đồ thượng hạng.
Sau khi Lâm Dật mặc thử thì mấy nhân viên bán hàng ở đây đều sáng hết mắt lên.
“Cô ơi! Bạn trai cô rất hợp với kiểu gấm Vân Nam này, rất có khí chất hào phóng phong lưu”.
Nữ nhân viên phụ trách ở quầy lễ tân nói với vẻ mặt khen ngợi.
“À, cậu ấy không phải là bạn trai của tôi”.
Tưởng Dao thấy chột dạ, cô vội nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Thật ngại quá! Vậy là em trai của cô chăng.
Em trai cô rất có khí chất, thoạt nhìn rất giống cô luôn”.
“Cậu ấy cũng không phải là em tôi”.
Tưởng Dao có chút căng thẳng nhìn về phía cửa, lúc thấy không có ai ở đó thì mới thấy nhẹ nhõm.
“Vậy lấy bộ này nhé”.
Lâm Dật nhìn vào gương và cũng thấy khá hài lòng về mình.
Đúng là người đẹp vì lụa thật, câu nói này quả không sai.
“Bao nhiêu tiền vậy?”“Tổng cộng là hai mươi ba vạn ạ”.
Nữ nhân viên nói.
Bộ đồ này không đắt ở kiểu cách và thiết kế mà chủ yếu là toàn bộ phần vải đều dùng gấm Vân Nam.
Gấm Vân Nam là loại gấm lụa được làm với kỹ thuật tốt nhất thời xưa, trước đây đều dùng làm long bào cho Hoàng đế, tấc gấm tấc vàng, câu nói này không khoa trương chút nào.
Cũng may là Lâm Dật có kinh nghiệm dạo phố với bà Tô Duyệt Như và Tô Mạch Nhiễm vào lần trước nên đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định đối với giá cả của những sản phẩm trong trung tâm thương mại rồi.
Cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi lấy thẻ ra thanh toán.
“Quẹt thẻ đi”.
Tưởng Dao từ trong túi xách lấy ra thẻ ngân hàng rồi đưa cho nhân viên.
“Không cần đâu, tôi cũng có tiền đây rồi”.
Lâm Dật nói rồi đưa thẻ đến tay của nữ nhân viên.
Tưởng Dao vốn nhận lương của nhà mình rồi, sao lại để cô ấy bỏ tiền túi ra để mua quần áo cho mình được.
Thấy Lâm Dật cương quyết như vậy nên Tưởng Dao cũng không ép cậu.
Hai người vừa cầm quần áo đi ra cửa thì một người thanh niên mặc áo sơ mi hãng Burberry đang ôm một cô gái đẹp cũng đi lên trước.
Sau khi nhìn thấy Tưởng Dao, người thanh niên đó hỏi với sắc mặt kinh ngạc: “Sếp Tưởng, sao cô cũng ở đây, dạo phố sao?”“Đúng vậy”.
Tưởng Dao lạnh lùng đáp một câu.
Nhưng còn Lâm Dật, khi cậu nhìn thấy người thanh niên kia đang ôm cô gái đẹp thì trong mắt cậu toát lên vẻ bất ngờ.
Thật là tài quá đi, không ngờ lại gặp An Hinh ở đây.
Lúc này, An Hinh mặc váy bó sát người màu đen, chân đi tất da chân màu đen, trang điểm đậm hoàn toàn không giống với dáng vẻ của một sinh viên đại học.
Lúc cô ta ngẩng đầu lên, sau khi bất ngờ thấy vẻ đẹp của Tưởng Dao thì liền nhìn về phía Lâm Dật, nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Ha ha, Lâm Dật, hóa ra hiện giờ anh là bộ dạng như này hả?”“Bộ dạng gì?” Lâm Dật thản nhiên hỏi.
“Ý tôi nói là sao đột nhiên anh lại trở thành người có tiền, lại còn ở bệnh viện tốt như vậy, hóa ra là được phụ nữ bao nuôi.
Thật không thể nhìn ra, anh là loại người vô liêm sỉ như vậy, vì tiền mà chuyện như này anh cũng làm ra được.
Nếu như tôi nói ra chuyện tôi nhìn thấy hôm nay cho các bạn cùng lớp thì để xem sau này anh còn mặt mũi xuất hiện ở trường không?”“Ồ, tùy cô thôi”.
Lâm Dật nhún vai một cái, nói.
Dù sao thì cũng sắp tốt nghiệp rồi, một khi rời cánh cổng trường đại học thì ai đi đường nấy, có mấy người là còn liên lạc với nhau đâu.
Tùy ý An Hinh nói thế nào, Lâm Dật đều không muốn giải thích.
“Thật như vậy sao, sếp Tưởng?” Ánh mắt người thanh niên kia nhìn lên người Lâm Dật rồi hỏi Tưởng Dao: “Không ngờ cô lại tìm người nhỏ tuổi như này làm bạn trai của mình? Không phải là cố ý làm nhục tôi thế đấy chứ?”“Liên quan gì đến anh sao?” Tưởng Dao nói với thái độ chán ngắt.
“À, dám làm nhưng không dám nhận kìa, chột dạ rồi?” Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình nhìn Tưởng Dao với ánh mắt rạo rực thèm khát, An Hinh nói với giọng cay cú: “Có những người phụ nữ dựa vào chút nhan sắc của mình mà không cần đến sĩ diện, đi khắp nơi câu dẫn đàn ông.
Vẻ bề ngoài thì giả bộ thanh cao lạnh lùng nhưng không ai biết được cuộc sống riêng tư thì vô cùng thác loạn”.
“Cô là ai?” Tưởng Dao nhìn An Hinh một cái, hỏi.
“Ha ha, cô không biết tôi nhưng chắc chắn biết chồng tôi là ai chứ? Đây chính là anh Tường- Diêm Thế Tường nổi tiếng Nam Đô với số tài sản lên đến hàng tỷ.
Anh ấy có thể đứng đây nói chuyện với cô là nể mặt cô lắm rồi đấy.
Cô đã không biết điều lại còn ra vẻ thanh cao, cái loại gì vậy”.
Tên Diêm Thế Tường này chính là tên công tước nickname anh Tường mà tối qua đã tặng gần mười vạn tiền quà cho An Hinh trong phòng livestream.
Hắn ta là loại ăn chơi khét tiếng trong giới phú nhị đại.
Dựa vào nhà mình có tiền mà vung tiền khắp nơi, những người con gái bên cạnh hắn cứ mỗi ngày thay một cô.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn ta và An Hinh gặp mặt.
Tối hôm qua hắn giúp An Hinh trận PK trong phòng livestream nên An Hinh đồng ý là hôm nay đi uống trà xem phim với hắn,