Ngay tại lúc ba người rời đi, lực chú ý của các du khách đều đặt ở ba người trên thân, trên thuyền hải tặc Alvida, một đạo thân ảnh linh xảo chợt lóe lên.
Mặc dù đối phương tốc độ rất nhanh, nhưng nhất cử nhất động của người này ngay từ đầu đã trong tầm mắt của Alex.
[Là Nami sao? Rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại!]
Alex trong lòng thầm nghĩ, khóe miệng hơi nhếch.
Chiếc thuyền nhỏ buồm thuận theo gió mà đi, rất nhanh trong tầm mắt ba người đã không thấy bóng dáng của chiếc thuyền du lịch.
Lúc này, Coby đang điều khiển thuyền, Luffy một bên bộ dáng vô cùng nhàm chán, Alex thì ngồi một chỗ khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần.
“Mục tiêu của chúng ta là đảo Yotsuba phải không anh Alex?”
Coby nhìn trong tay tấm bản đồ lên tiếng hỏi thăm.
“Đúng vậy, là thị trấn Shells.”
Alex hai mắt vẫn nhắm nghiền, lên tiếng trả lời.
Kỹ năng hàng hải của Coby vừa rồi hắn đã nhìn qua, xuất sắc hay không thì chưa biết nhưng đầy đủ để có thể đến được nơi cần đến.
Luffy bỗng dưng nhớ ra điều gì, khuôn mặt trở nên phấn khích, nhìn về phía Alex hỏi: “Lúc nãy cậu nói có người phù hợp để gia nhập vào băng đang ở gần đây, vậy có phải người đó cũng đang ở trên đảo chúng ta đang tiến đến?”
Alex gật gật đầu xem như trả lời Luffy.
“Vậy người đó là ai vậy? Chúng ta cũng sắp đến nơi rồi, bây giờ cậu hãy nói cho tớ biết để đến nơi còn đi tìm!!!”
Luffy nhìn thấy là mình đoán đúng, không đợi được tiếp tục tra hỏi.
Coby một bên cũng rất hiếu kỳ đợi Alex trả lời, vì theo hắn biết tại thị trấn Shells có chi nhánh của hải quân trú đóng, nếu như có người lợi hại ở đây thì xác suất cao là người của hải quân, mà hải quân thì làm sao có thể trở thành hải tặc mà đồng ý đi theo hai người bọn họ.
‘‘Roronoa Zoro!’’ Không suy nghĩ nhiều, Alex cấp ngay cho hai bọn họ một cái tên.
‘‘Cái gì? Là ‘Thợ săn hải tặc’ Roronoa Zoro???’’ Ngay vừa khi nghe được cái tên này từ miệng Alex, Coby giật mình hét toáng lên.
‘‘Cậu biết anh ta sao? Anh ta rất mạnh sao?’’ Một bên Luffy nhìn thấy Coby hành động như vậy, một mặt ngu ngơ hỏi.
Coby vẫn còn đang bị dọa, lắc đầu liên tục, âm thanh phát ra hơi run run đối với Luffy nói: ‘‘Tớ nghe nói hắn ta là một con quái vật, lấy giết người làm niềm vui.
Hơn nữa, hắn đã bị hải quân bắt lại, chắc chắn là bởi vì làm việc xấu...’’
‘‘Ngừng ngừng!!!’’ Âm thanh của Alex vang lên cắt đứt lời nói của Coby.
‘‘Mấy cái đó là người khác nói.
Còn nữa ai quy định hải quân thì chính là người tốt? Bị hải quân truy bắt lại chính là người xấu?’’
Alex chỉ tay vào Luffy nói tiếp: ‘‘Luffy cứu được ngươi, mà hắn là hải tặc, trước sau gì cũng bị hải quân truy bắt.
Vậy thì theo ngươi hắn là người tốt hay là người xấu?’’
‘‘Cái này...!Luffy đương nhiên là...!người tốt...’’ Nghe thấy câu hỏi của Alex, Coby ấp a ấp úng trả lời.
‘‘Vậy thì được rồi.
Bây giờ thay vì nghe tin đồn, chúng ta đi gặp trực tiếp hắn ta, tự mình kiểm chứng chả phải là biết hắn là người tốt hay người xấu sao!’’ Alex sắc mặt không đổi, cuối cùng đưa ra kết luận.
Coby gật gật đầu, đồng ý với câu nói của Alex.
Ngay lúc này, Luffy đột nhiên đứng bật dậy phát biểu: ‘‘Tớ không quan tâm là người tốt hay người xấu, tớ thấy hợp ý thì là bạn bè, thấy ngứa mắt liền đánh bay hắn!!!’’
Sửng sốt một chút, Alex mở mắt ra nhìn Luffy mà nói: ‘‘Đúng vậy a, thoải mái tự do, thế mới là Hải Tặc!!!’’
‘‘Ha ha ha ha.’’ Luffy cùng Alex đồng thời cười to, Coby một bên nhìn hai người, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Không bao lâu sau đó, cả ba đã đến được mục tiêu là đảo Yotsuba, thuyền nhỏ cập vào bờ.
‘‘Trước tiên tìm nơi ăn cơm đi, tớ đói bụng!!!’’
Vừa đặt chân lên đảo, Luffy liền hô hào ăn cơm, không nói hai lời liền chạy, hướng về phía bên trong thị trấn tìm quán ăn.
‘‘Ấy! Cậu đây là cái gì dạ dày, không phải vừa mới ăn cách đây không bao lâu sao?’’
Coby một mặt mộng bức, vừa đuổi theo Luffy vừa hô to.
Nhưng Luffy chạy như bay, rất nhanh Coby liền không thấy bóng dáng của hắn đâu cả.
‘‘Không sao.
Ta biết Luffy muốn đi nơi nào.
Đi theo ta là được!’’
Alex bước đi chậm rãi, hướng về phía Coby còn đang trợn mắt hốc mồm ra hiệu cho hắn đi theo mình.
Alex là đã biết trước nên cũng không có gì ngạc nhiên khi thấy cảnh Luffy không nói một lời, liền bỏ rơi đồng đội chạy đi tìm đồ ăn.
Hai người hướng bên trong trấn đi đến, cuối cùng tại trong một cái quán ăn tìm được Luffy.
Lúc này trước mặt hắn đã có bốn năm mươi cái đĩa, Luffy mở miệng một lần là xử lý một đĩa thức ăn.
Cảnh tượng ăn như thế cùng lượng cơm của hắn, trong nháy mắt làm choáng váng tất cả mọi người bên trong quán.
‘‘Hai người đã tới thì mau tới ăn đi!!!’’
Nhìn thấy Alex và Coby, Luffy một bên gọi, một bên tay cũng không ngừng lại, liên tục đem đồ ăn hướng trong miệng mình mà nhồi nhét.
Alex nhìn thấy tình cảnh này không khỏi im lặng, chọn một vị trí đơn độc, bắt đầu cầm menu lên gọi món ăn.
Hắn không dại gì