"Xông lên đi, xông lên đi.
Chúng ta có thể chiến thắng.
Hắn ta thực sự có nhược điểm."
Một trong số những tên được xem là đầu lĩnh của đám hải tặc vung vẩy binh khí đang cầm ở trong tay, rống giận lên một tiếng, không ngừng cổ vũ sĩ khí của mọi người.
Những hải tặc còn lại cũng là đồng loạt hưởng ứng:
"Rống rống rống rống."
"Giết giết giết giết."
Nỗi tuyệt vọng chính là nỗi sợ lớn nhất của con người, một khi đã có một tia hy vọng, mà chẳng sợ rằng cái hy vọng này được xem là xa vời, con người nhất định sẽ bộc phát ra sức chiến đấu kinh người.
Mắt nhìn thấy những người khác dùng chính thân thể của mình để mở ra một con đường máu, những tên hải tặc nguyên bản đã tuyệt vọng, bây giờ trong mắt lại bốc cháy lên ngọn lửa hi vọng, vừa ở một bên hò hét phát ra các loại âm thanh vô nghĩa, vừa hướng về phía Crocodile mà xông đến công kích.
Rất nhiều tên hải tặc nhanh trí cầm lên những cái thùng nước, những cái ấm nước, những cái bình nước mà bọn hắn đã chuẩn bị từ trước, bọn hắn cầm những thứ này ném toàn bộ về phía trung tâm của chiến trường.
Mà những thứ này liền sẽ bị những lưỡi đao cát cắt trúng, nước ở trong lập tức văng tung tóe ra ngoài, làm cho rất nhiều cát vàng đang bay đầy trời biến thành những đám bùn rơi lả tả trên mặt đất.
"Chính là như vậy.
Chính xác là như vậy đấy."
Một vài tên hải tặc mặc cho mình áo giáp dày cộm hướng về phía vị trí đã bị phá rách của phòng tuyết cát mà xông tới, cầm trong tay vũ khí đã dính đầy nước hướng về phía Crocodile mà chém giết, trong mắt của bọn hắn tràn ngập sự mong muốn về thắng lợi, kẻ nào kẻ nấy vô cũng hưng phấn.
Robin đứng ở bên cạnh chiến trường, đang khoanh hai tay ở trước ngực để xem màn trình diễn ở trước mặt, cô ấy lắc đầu mấy cái:
"Vô dụng mà thôi."
Nếu một trong số các Thất Vũ Hải có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy, thì những tên lính hải quân kia chẳng lẽ cũng chỉ là những cây súng bắn nước.
Crocodile đối mặt với đám hải tặc mang theo vũ khí dính nước ở bốn phương tám hướng, hắn ta chỉ là bình tĩnh vươn tay phải lên cao, một thanh kiếm vàng liền xuất hiện ở trong tay của hắn ta.
Sa mạc Spada.
"Đi chết đi cho ta."
"Thất Vũ Hải thì cũng bất quá như thế mà thôi."
Đối mặt với những lời cuồng ngôn và những thanh vũ khí đã gần trong gang tấc, Crocodile lại dường như chả để ý chút nào, ánh mắt của hắn ta lại giống như là vẫn một mực đặt trên thanh kiếm "Sa mạc Spada".
Nhưng mà liền ở trong nháy mắt, thanh kiếm vàng trên tay của hắn ta dưới ánh sáng của mặt trời chiếu xuống, nó phản quang làm lóe lên mấy cái, giống như là những lưỡi dao rất nhỏ bắn ra, nếu như không phải là những thứ này bị phản quang ra, thì không thể nào nhìn được bằng mắt thường.
Đột nhiên, nhóm hải tặc đang điên cuồng hướng về nơi này mà vọt tới giống như là bị ấn trúng nút tạm dừng, thân thể của tất cả bọn hắn ngưng ở trên không trung, sau đó ở trên cổ của bọn họ bỗng dưng xuất hiện ra một cái sợ tơ màu đỏ, rồi sợi tơ đỏ đấy lại càng ngày càng lớn, cho đến khi máu vẩy đầy trời.
"Phốc phốc phốc phốc."
Mấy cái đầu của đám hải tặc bay lên trên cao, trên mặt của những người này vẫn còn được giữ lại biểu tình mừng như điên, nhưng trong mắt lại chỉ còn lại đó sự mờ mịt, cảm giác giống như là không thể nào hiểu nỗi tại sao mình lại chết.
Trong tình huống vừa rồi, Crocodile đã dùng thanh kiếm vàng do chiêu "Sa mạc Spada" biến thành, hướng về phía xung quanh mà chém ra một vòng, sau đó lại nhanh chóng quay trở lại chỗ cũ, bởi vì tốc độ hắn ta ra đòn thật sự là quá nhanh, cho nên khi nhìn đến lại giống như hắn ta chỉ mới vừa khẽ động một cái.
Sức mạnh của Crocodile chính là khủng bố như vậy, hắn ta chỉ là dùng ra một chiêu, liền làm cho những tên hải tặc còn sót lại lúc này bị dọa cho nát gan, sĩ khí của bọn hắn lập tức xuống dốc không phanh, nhưng cho dù là vậy thì cũng không có bất kỳ quan hệ nào, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, không có ai là trông cậy vào cái đồ vật được gọi là sĩ khí của bọn hắn.
Đối mặt với Crocodile, người