Bởi vì không thể để cho Buggy thằng này mang lực trái ác quỷ sau khi nhóm mình rời đi có thể thoát ra tiếp tục hại người dân ở đây, cho nên Alex bắt buộc phải làm như vậy, nghĩ đến tương lai Buggy còn có tác dụng vì thế mà Alex không có hạ sát thủ.
Tất cả công việc hoàn tất, trời cũng đã chuyển sang tối, người dân thị trấn Orange toàn bộ tay bắt mặt mừng, mối họa mấy năm nay làm cho bọn họ phải trốn đông trốn tây, có nhà mà không được về cuối cùng cũng được giải quyết.
Mọi người đám với đám người Alex là cảm ơn không ngừng, bọn họ không nghĩ tới Alex thực sự cứu được đồng đội của mình, còn sẵn tiện đánh bại luôn băng Buggy, thực sự là một đại ân tình đối với cư dân nơi đây.
Tối hôm đó một bữa tiệc lớn đã được tổ chức với sự góp mặt của toàn bộ người dân trong thị trấn và băng Mũ Rơm, một số lượng lớn đồ ăn được mang ra chiêu đãi, đương nhiên cũng không thiếu rượu bia.
Luffy như được rơi vào thiên đường, lăn lộn trong đám thịt, miệng thì không ngừng nhồi nhét, Zoro mặc dù bị thương nhưng nghe nói có rượu lại biến thành người không bị gì một dạng, vẻ mặt tươi cười liên tục cụng ly.
Nami một bên cũng là một con tửu quỷ, mới đầu cô ta còn vừa uống từ chối khéo vài tiếng, nhưng sau một đoạn thời gian liền bật chế độ ‘bất tử’, liên tiếp uống gục năm sáu người dân mời rượu, phải công nhận tửu lượng của Nami không phải là dạng vừa.
Trong đám chỉ có Alex lộ ra là một người bình thường, cậu ta không có thói quen uống rượu cho nên khi được người dân mời chỉ uống đại diện hai ly, sau đó cho dù ai nói gì cũng từ chối, cậu ta chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên ăn một ít thức ăn.
Cư dân thị trấn Orange thấy thế cũng không có quá ép buộc, đây là ân nhân của bọn họ, không có dám làm quá mức.
Một đêm huyên náo qua đi, sáng sớm ngày hôm sau cả bọn bắt đầu rời khỏi hòn đảo này.
‘‘Cảm ơn các cháu!’’
‘‘Các cháu mãi là ân nhân của hòn đảo này!’’
‘‘Lên đường bình an!’’
Người dân thị trấn Orange tụ tập trên bãi biển, không ngừng hô to tiễn biệt cả đám.
Bốn người lúc này đứng trên boong thuyền cũng không ngừng vẫy chào đáp lại, mãi cho đến khi hòn đảo biến mất trong tầm mắt thì mới dừng lại.
“Này! Ở đâu ra cái túi này nhỉ?” Ngay lúc Luffy đi vào kho trên thuyền tìm thức ăn, liền phát hiện một cái túi khá lớn đặt kín đáo bên trong góc.
“Keng! keng! keng! ” Luffy lấy tay mở cái túi ra, liên tiếp từng đống tiền xu Belly trào ra từ bên trong túi, rơi vương vãi khắp ở trên sàn.
Nghe được động tĩnh, ba người bên ngoài cũng ngay lập tức đi vào.
‘‘Nhiều tiền quá!’’ Thấy được cảnh hai mắt của Nami liền sáng lên, hai tròng mắt liền biến thành ký hiệu của đồng tiền, bộ dáng vô cùng tham lam.
Zoro cũng chỉ là hơi ngạc nhiên một tí, sau đó nhìn về phía Alex biểu hiện ý dò hỏi, mọi chuyện lớn nhỏ trên thuyền hầu hết đều là do Alex quản.
“Tôi lấy được đống này từ băng hải tặc Buggy!” Alex chỉ là nhàn nhạt trả lời.
‘‘Là kho báu của băng Buggy?’’ Nami trừng mắt nhìn về phía Alex, thì ra người tới trước cuỗm đi đám tài bảo chính là cậu ta.
‘‘Tôi là kẻ trộm chỉ trộm của hải tặc! Cho nên tất cả báu vật này sẽ về tay tôi!’’ Nami một mặt tự tin nói ra câu nói thương hiệu, mặc kệ mọi người xung quanh, đúng là thấy tiền đã làm cho cô ta điên rồi.
‘‘Chúng ta là người đánh bại băng Buggy, chiến lợi phẩm về tay là chuyện đương nhiên! Ở đâu tới phần của ngươi! Học đâu ra cái lý luận vớ vẩn đó!’’ Sắc mặt Alex lạnh lùng nhìn về phía Nami.
‘‘Người xấu mà cũng đòi lên mặt dạy đời à? Tôi chưa có xuống cấp đến độ phải để một hải tặc dạy dỗ đâu!’’ Nami sắc mặt vẫn bình tĩnh nói ra.
‘‘Người xấu hôm qua vừa cứu cô một mạng đấy! Cô biết đống tiền này từ đâu mà tới không? Là băng Buggy cướp bóc của người dân ở đấy mà có.
Nếu số tiền này không thuộc về chúng tôi, thì bọn nó cũng thuộc về người dân ở đó! Cô chỉ trên miệng treo lên danh kẻ trộm chỉ trộm của hải tặc là có quyền lấy đi sao?’’ Alex khinh thường nói.
‘‘Nếu như vậy số tiền này các cậu cũng không có quyền lấy!’’ Nami cãi lại.
‘‘Ồ! Chúng tôi đánh bại Buggy giải thoát người dân ở đó khỏi bị thống trị, sau đó còn bắt giữ ‘Thằng hề’ Buggy đưa cho người dân, có thể giao cho Hải