Ngay lúc này, bỗng dưng ba người nghe được những âm thanh kỳ quái phát ra từ phía trong khu rừng sâu.
“Không được vào gần khu rừng?”
“Giọng nói nào vậy?”
Nami trên mặt lăn xuống vài giọt mồ hôi, sắc mặt ngưng trọng lẩm bẩm.
“Ai cơ? Ta hả? Ta là người bảo vệ khu rừng này!”
“Người bảo vệ rừng?”
Luffy tỏ ra vô cùng tò mò.
“Đúng thế! Nếu còn quý cái mạng của mình thì hãy mau rời khỏi hòn đảo này ngay đi!”
...
Alex ngay lúc này bắt đầu hành động rồi, cậu ta sải chân bước hướng về một lùm cây nhỏ đi tới.
‘‘Tên ngu xuẩn! Nếu đã như vậy hãy nhận lấy sự trừng phạt của khu rừng!’’
“Đoàng!” Tiếng nói vừa ra, một viên đạn liền hướng về phía cơ thể của Alex bay tới.
Nhưng mà chỉ với một cái lách mình, Alex rất dễ dàng né khỏi viên đạn này.
Trong sự kinh ngạc của Nami và Luffy, Alex tiếp tục đi tới, xuyên qua lùm cây nọ, không bao lâu sau cậu ta khiêng một cái rương gỗ mang ra ngoài đặt xuống dưới đất.
“Thôi đi đừng có giả vờ nữa!”
Alex lấy tay vỗ vỗ vào cái rương, trên mặt tươi cười nói.
Nhưng mà cái rương vẫn y nguyên như cũ, vẫn bất động, không có xảy ra bất kỳ biến hóa gì.
“Cái rương mọc ra bắp cải?”
Luffy hiếu kỳ chạy lại gần cái rương, quan sát một chút cho ra đánh giá.
“Thật là mất lịch sự! Ta đây là tóc quăn trời sinh, không phải là bắp cải!”
Đột nhiên có âm thanh phát ra từ cái rương này, đồng thời từ cái rương bên dưới mọc ra hai bàn chân, một cái đầu tóc xoăn cũng lộ ra trước mắt mọi người.
‘‘A! Lại là một cái người rương!’’ Luffy ngạc nhiên hô lớn.
‘‘Ấy! Chuyện cho tới bây giờ, nếu như bên trong khu rừng này tiếp theo xuất hiện vật kỳ quái gì đó cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.’’ Nami ôm đầu nói ra.
‘‘Ông là Gaimon phải không!’’
Alex lúc này mở miệng lên tiếng, không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định.
‘‘Ngươi biết ta?’’
Người đàn ông bị kẹt trong rương vô cùng ngạc nhiên, hắn đã sống một mình trên cái đảo hoang này không biết là bao nhiêu năm, làm sao có người lại còn nhận ra được mình.
‘‘Không phải! Chỉ là năng lực của tôi thôi.
Tôi có thể biết đại khái chuyện đã xảy ra với ông, cũng biết lý do tại sao ông không rời khỏi hòn đảo này.
Nếu như là vì kho báu ở trên đỉnh núi thì không cần đợi nữa, kho báu đó đã sớm có người lấy đi, lúc ông đến đây bọn nó chỉ còn là những cái rương trống không mà thôi!’’
Alex chầm chậm nói ra.
‘‘Cái này!’’
Gaimon sau khi nghe được những lời này, giống như là bị định thân thuật, cả người cứng đờ ra.
‘‘Chuyện đã xảy ra?’’
‘‘Ở đây từng có kho báu?’’
Luffy thì rất hứng thú với chuyện đã xảy ra, còn Nami thì nghe được hai chữ ‘kho báu’ con mắt liền đã sáng ngời.
‘‘Hầy! Thực sự ta đã sớm đoán được.’’
Đứng hình một hồi lâu, Gaimon cuối cùng cũng phản ứng lại, thở dài một hơi nói ra.
Sau đó ông ta bắt đầu giải thích cho Nami và Luffy những chuyện đã xảy ra với mình, cũng như là kho báu trên đảo này.
Thì ra Gaimon cũng đã từng là hải tặc, khi ông ta trèo lên một ngọn núi ở bên trong khu rừng rậm này, sau đó phát hiện có mấy cái bảo rương.
Ngay lúc Gaimon muốn gọi người giúp đỡ cầm mấy cái bảo rương này đi, đồng đội dường như đã quên đi ông ta trực tiếp lái thuyền rời đi.
Gaimon bởi vì quá sốt ruột, từ trên vách núi ngã xuống, làm thân thể bị kẹt lại bên trong cái rương này.
Chuyện cho đến nay cũng đã qua hai mươi năm.
Luffy cũng thử đem Gaimon kéo ra khỏi cái rương, nhưng mà thất bại, cơ thể ông ta và chiếc rương dường như đã hòa thành một thể.
‘‘Alex lúc nãy cậu nói là bên trong những cái bảo rương kia không có thứ gì cả?’’ Nami dò hỏi.
‘‘Đúng vậy, những bản đồ kho báu thường bị như vậy! Nhiều khi lúc chúng ta đạt được bản đồ, thì kho báu đã bị lấy mất rồi!’’
Alex trả lời.
‘‘Mà làm sao cậu biết những chuyện này?’’
Nami dùng ánh mắt dò xét một hồi trên người Alex, hầu như chuyện gì cậu ta cũng đã biết trước một dạng, điều này càng làm cho cô ta cảnh giác hơn.
Alex chỉ là mỉm cười, cũng không có trả lời câu hỏi của Nami.
Nhìn thấy hành động của Alex, Nami cũng hiểu ý tứ, cũng