Nami nghe thấy vậy ngay lập tức trầm mặt, việc cần 100 triệu Belly để chuộc lại làng thì trước đây cô ta cũng đã từng nói qua với Luffy, nhưng mà tên ngôi làng của mình thì cô ta chưa từng để lộ ra với bất kỳ ai trên thuyền, việc Alex biết được là hoàn toàn ngoài dự đoán của cô ta.
Ngoài ra cái hình xăm biểu tượng của băng hải tặc Arlong trên tay nàng cũng bị cậu ta biết đến, đến bây giờ Nami trong lòng đã là vô cùng thấp thỏm, có vẻ như cậu ta thật sự hiểu rõ chính bản thân mình.
Đợi một thời gian vẫn không thấy Nami đáp lời, Alex nói tiếp: ‘‘Đoạn thời gian qua cũng đủ để cô có thể quan sát rõ tình huống của mọi người trên thuyền rồi.
Cái này không cần tôi phải chỉ rõ ra rồi.
Mọi người đều xem cô là đồng đội, mặc dù tôi biết ban đầu khi cô lên thuyền chỉ vì lợi dụng bọn họ, nhưng tôi cũng không vạch trần.
Tôi biết câu chuyện của cô, biết cô có nỗi khổ riêng.
Cho nên tôi vẫn đợi cô mở miệng ra xin sự trợ giúp của mọi người trong băng.
Nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn việc lừa dối mọi người, trộm thuyền và tiền bạc rồi trốn đi.
Thật sự là đáng thất vọng!’’
Nami cúi đầu, gắt gao cắn môi, tùy ý để cho nước mắt rơi trên sàn tàu.
‘‘Thật xin lỗi...Thật sự xin lỗi Alex...’’
Alex xua tay: ‘‘Không cần phải xin lỗi tôi.
Chắc cô nghĩ rằng bọn tôi không phải là đối thủ của đám hải tặc Arlong chứ gì!’’
‘‘Đúng vậy...’’
Nami không cần suy nghĩ, ngay lập tức gật đầu, theo nàng thì dù nhóm người Alex có mạnh tới đâu thì cũng sẽ không đánh lại lũ người cá kia, hình ảnh tên thủ lĩnh Arlong giết chết người mẹ nuôi Belle-Mère đã để lại trong lòng Nami bóng ma không thể nào phai mờ.
‘‘Ha ha ha, chỉ là cô quá sợ hãi hắn ta cho nên mới như vậy thôi.
Cô không biết tình cảnh của bọn người cá này nên mới cho rằng bọn chúng là không thể đánh bại.
Đối với tôi mà nói, bọn hắn cũng chỉ là hơi khó giải quyết một chút thôi!’’
Alex cười cười, vô cùng tự tin nói, hơi khó giải quyết là bởi vì nếu không cẩn thận có thể để bọn này nhảy xuống dưới biển trốn mất, cậu ta là người ăn Trái Ác Quỷ cho nên không xuống nước được, còn việc đánh bại băng Arlong là việc trong tầm tay.
...
Tại bên trong nhà hàng nổi trên biển Baratie, ngay tại lúc Alex rời đi.
Gin nhìn thấy Krieg đánh bay Sanji, có chút không nhìn nỗi: “Thủ lĩnh! Anh ta là ân nhân của chúng ta, ngài không thể đối xử với anh ta như thế!”
Krieg nhanh tay nắm lấy cổ áo của Gin, sau đó liền ném hắn ta sang một bên.
.
ngôn tình ngược
‘‘Bây giờ ta chính thức tuyên bố, chiếc thuyền này là của ta!’’
Krieg hiện tại sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục, hướng về đám người lớn tiếng hạ lệnh.
‘‘Mau ăn xong bữa cơm cuối cùng của các ngươi, sau đó liền cút ra khỏi thuyền của ta!’’
Hắn ta thể hiện ra cái gì gọi là trở mặt vô tình, đây chính là phong phạm của hải tặc, vô cùng tham lam và bá đạo.
‘‘Hiện nay, trên thuyền của ta, số thuộc hạ còn thở được khoảng 100 đứa! Chúng nó đều bị thương nặng và đói lắm rồi!’’
Tên hải tặc có thân hình cao lớn Krieg dùng ngón tay điểm hướng một vài tên đầu bếp.
‘‘Chúng nó cần 100 phần thức ăn và nước uống...!Hãy chuẩn bị dư cho ta!’’
Đối diện với cái yêu cầu hoang đường này, các đầu bếp của nhà hàng đương nhiên là không đáp ứng.
Hơn nữa bọn họ cũng không phải là hạng người tay trói gà không chặt, bình thường mỗi ngày họ cũng đều cùng hải tặc giao thủ thường xuyên, cho nên nhóm đầu bếp này rất nhanh đều đưa ra quyết định là cùng rút vũ khí ra xử lý tên này.
Nhìn thấy đám người này lại dám phản kháng lại ý của mình, Krieg vô cùng phẫn nộ: ‘‘Đám chuột nhắt các ngươi, cũng dám làm trái ý ta?’’
‘‘Phanh...Phanh...Phanh...Phanh!’’
Chỉ sau ngắn ngủi vài phút, không, vài giây đồng hồ sau, chiến đấu đã kết thúc, mấy tên đầu bếp hiện tại đã đều nằm một chỗ trên đất.
Việc này đã chứng minh hết thảy, tên hải tặc Krieg dám tự xưng mình là bá chủ Biển Đông cũng không phải là không có lý do của