Tên lính Hải Quân kia hơi ngập ngừng: ‘‘Thưa đại tá, chúng ta tiếp tục thông đồng với hải tặc như thế này có ổn không ? Nếu như bên phía tổng bộ phát hiện...’’
Sắc mặt Đại Tá Nezumi lộ ra vẻ khinh thường: ‘‘Tổng bộ làm gì có thời gian mà quan tâm đến cái nơi được mệnh danh là vùng biển yếu nhất như Biển Đông này...!Huống hồ chúng ta khi nào thông đồng với hải tặc ? Làm gì có hải tặc hoành hoành ở khu vực mà ta quản lý.
Đúng không?’’
Tên lính Hải Quân ngay lập tức gật đầu: ‘‘Vâng vâng...!Đúng vậy, địa phương chúng ta quản lý vô cùng an ổn...’’
...
Alex hiện tại đang giấu mình tại trong một bụi cỏ, vị trí không xa chiếc thuyền hải quân, thân hình cậu ta lặng yên không một tiếng động, cẩn thận quan sát một đám hải quân đang bận rộn vận chuyển hàng hóa lên thuyền.
‘‘Xem ra bọn này chỉ vừa mới lấy được tiền từ chỗ Nami, còn chưa có chia tiền cho Arlong.
Có nghĩa là toàn bộ số tiền cất giữ của Nami vẫn còn nguyên vẹn ở trên chiếc thuyền kia.’’
Cậu ta trong miệng lẩm bẩm, bắt đầu tính toán làm cách nào để có thể lẻn lên được con tàu hải quân ở trước mắt.
Đợi một khoảng thời gian, rốt cuộc Alex cũng tìm được cơ hội, cậu ta nhắm trúng một tên lính hải quân lạc đàn, hắn ta đang đi một mình đến gần vị trí của Alex đang nấp.
Ngay lúc tên này tiếp cận bụi cỏ, hắn ta còn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay rắn chắc nện ở sau gáy của mình, trực tiếp lăn ra đất mà bất tỉnh.
Alex kéo người này vào trong, nhanh chóng cởi lấy quần áo của tên lính hải quân mặc lên trên người, đồng thời cũng cho tên này một dao kết liễu sinh mệnh.
Bọn hải quân thối nát như thế này còn đáng giận hơn cả lũ hải tặc tàn ác, đương nhiên cậu ta sẽ không tìm cho mình cái cớ để hợp lý hóa việc giết người, Alex là hải tặc cho nên giết hải quân cũng là chuyện thường tình.
Chỉ là cậu ta không phải là kẻ ham thích giết chóc vô tội vạ, mặc dù đã là hải tặc thì đã chả phải người tốt, nhưng nguyên tắc của cậu ta vẫn rất rõ ràng: sẽ chỉ giết những kẻ mà cậu ta cho là đáng chết mà thôi.
Thay đổi quần áo chỉnh tề xong, Alex bình tĩnh bước ra từ trong bụi cây, hướng về phía cự hạm hải quân mà tiến tới.
‘‘Này tân binh, làm cái gì ở đó? Còn không mau chóng tới đây mang nốt số hàng hóa cuối cùng này lên thuyền!’’
Một tên lính hải quân đang vác đồ nhìn thấy Alex đang rảnh rang, hơi nhíu mày một cái liền quát lên.
Alex liếc mắt nhìn sang người vừa lên tiếng, đánh giá một chút, quần áo hải quân của tên này so với bộ đồ của Alex đang mặc không khác gì mấy, rất rõ ràng cấp bậc của người này so với cái tên lính hải quân bị Alex giả dạng là không chênh lệch quá nhiều.
Nhưng nghe giọng điệu của hắn ta thượng đẳng như thế, thì có lẽ hắn ta là đã vào hải quân một thời gian, còn tên Alex đang giả dạng chỉ là người vừa mới gia nhập vào.
‘‘Vâng, đến ngay.
Tôi vừa mới đi vệ sinh một chút!’’
Alex nhanh chóng đáp lời, dùng tay hơi kéo xuống cái mũ hải quân đang đội trên đầu, cố gắng che đi khuôn mặt, đề phòng có người nhận ra cậu ta là người giả mạo trà trộn vào.
Cũng khá là may mắn, người Alex giả danh là một người mới, vì thế mà những người khác cũng chưa quen mặt hắn ta, không gặp một sự cố ngoài ý muốn nào, Alex rất dễ dàng đã tham gia khuân vác chung một chỗ với những tên lính hải quân khác.
Mấy thùng hàng mà Alex khiêng chủ yếu là nhu yếu phẩm dành cho những chuyến đi xa trên biển, ví dụ như: thức ăn, nước uống, thuốc men...
Alex vừa làm việc vừa quan sát, nhưng mãi vẫn chưa nhìn thấy những cái rương đựng tiền mà bọn này lấy được từ chỗ Nami.
[Có lẽ số tiền đã được vận chuyển lên trước khi mình tới rồi...]
Cậu ta trong lòng thầm nghĩ, ngay lập tức vận dụng lên Haki Quan Sát để tìm kiếm.
Xung quanh cậu ta 360 độ không có một góc chết, những bức tường hay sàn gỗ đều bị nhìn xuyên thấu, tầm nhìn của Alex bắt đầu được mở rộng ra, 5 mét rồi 10 mét, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ chiến hạm hải quân.
[Tìm thấy rồi!]
Trong mắt của Alex hiện lên cảnh tên đại tá mặt chuột đang đứng cạnh một vài