Thành phố yến kinh tháng 5 năm 20xx.
thời tiết những năm gần đây mỗi năm lại khắc nghiệt hơn trước, dù mới là tháng 5 nhưng nhiệt độ ngoài trời luôn ở ngưỡng trên dưới 40 độ c.
lúc này tuy đang là giữa trưa nhưng trên đường vẫn có khá đông người qua lại, bởi lẽ khu phố đông này là nơi rất sầm uất, quy tụ đủ các loại ngành nghề thượng vàng hạ cám, từ những doanh nghiệp triệu đô cho tới những cửa hàng tạp hóa nhỏ lẻ, những quán nước ven đường.
tọa lạc ở trung tâm khu phố đông có một tiệm mì vằn thắn xập xệ bẩn thỉu, nhưng không lúc nào thiếu khách hàng. nguyên nhân là bởi bên dưới tầng hầm của tiệm là một sòng bài do băng đảng xã hội đen hoa kiều thành lập.
sòng bạc này luôn đông khách, không chỉ bởi chủ của nó – lão cửu – có quan hệ rất rộng trong cả hai giới hắc bạch, mà còn bởi lão đặt ra quy củ vô cùng nghiêm ngặt nhưng hết sức công bằng.
nếu như ngươi tới đây chơi mà dùng chiêu trò gian lận hòng moi tiền kẻ khác, thì kết cục nhẹ nhất là để lại một bàn tay, mà nặng thì có thể mạng cũng không còn. tuy nhiên nếu ngươi gặp vận may, thắng được tiền của nhà cái, thì cũng có thể yên tâm rằng sẽ không có chuyện sòng bạc cho người chặn cửa cướp lại tiền.
ngô kiến quốc miệng ngậm một điếu thuốc lá, tay phải xòe ba lá bài tú lơ khơ, tay trái đặt trên mặt bàn không ngừng gõ. đối diện với hắn là một tên trung niên mập mạp trọc đầu đang liếc nhìn xung quanh, ngón tay vân vê mấy sợi râu kẽm, mắt ánh lên sự giảo hoạt.
ở bên trái, một tên công chức khoảng ba lăm bốn mươi tuổi đang nâng gọng kính, mỉm cười xem bài. bên phải là một tên thanh niên mặc áo ba lỗ trắng để lộ hình xăm thanh long bạch hổ hai bên cánh tay. thoạt nhìn qua thì chỉ có hắn tỏ ra căng thẳng, còn ba người kia đều hết sức nhàn nhã. bởi lẽ bất kể là tên trung niên hay gã công chức, hoặc là bản thân ngô kiến quốc, cũng đều là những tay chơi lão làng đã nhẵn mặt tại sòng bài này.
chỉ có tên thanh niên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn lần đầu tiên tới nơi này chơi, đen đủi lại vớ phải ba tên ma cờ bạc này. từ khi bắt đầu tới giờ chỉ toàn là thua, không ăn được một cắc nào, làm hắn vừa sốt ruột vừa buồn bực. nếu không phải xem quy củ sòng bạc này quá nghiêm, hay ba tên kia không lộ sơ hở nào, thì có lẽ hắn đã trực tiếp trở mặt.
nhưng rất nhanh sau đó mặt hắn liền dãn ra, lần này hắn có bộ sáp 888, có thể ăn gấp ba lần tiền cược. liếc nhìn xung quanh, ba tên kia cũng không có vẻ gì chú ý tới mình, thanh niên xăm trổ liền hô:
- thêm hai ngàn!
ngô kiến quốc liếc nhìn thanh niên kia, coi nét mặt hắn mừng như vớ được vàng, chỉ thiếu điều mang bài của mình đi khoe khắp sòng bạc. loại người này ngô kiến quốc gặp rất nhiều, mấy tên gà mờ chính hiệu đến sòng bạc mong đổi đời, mười tên thì cả mười ra về tay trắng.
- ta bỏ, mời các vị tiếp tục.
tên mập và gã công chức liếc nhau, đồng thanh:
- ta cũng úp bỏ.
mặt tên thanh niên dài ra như cái bơm, đù móa, ba người các ngươi là liên thủ lại chơi ta hay sao? từ đầu tới giờ hắn đã thua không dưới ba mươi ngàn, vất vả lắm mới có một ván bài đẹp muốn gỡ gạc, ai ngờ cả ba tên khốn kia đồng thanh bỏ bài. tiền cược cơ bản năm trăm, tổng cộng hắn thu lại chưa tới một ngàn rưỡi à.
ngô kiến quốc vươn vai ngáp một tiếng, cười nói:
- đánh bài lâu như vậy, trong người cảm thấy mệt mỏi, bệnh đau lưng lại muốn tái phát rồi. các ngươi cứ tiếp tục chơi, ta đi kiếm cái gì đó bỏ vào bụng đã, đói gần chết rồi.
thanh niên xăm trổ vừa tức vừa vội, mắt thấy ngô kiến quốc ôm tiền của mình rời đi mà không cam lòng, ngươi đi rồi ta biết tìm ai gỡ vốn đây? tức thì hắn đứng dậy, vươn tay tóm lấy cổ áo ngô kiến quốc, gằn giọng:
- muốn ăn non sao ông anh, đừng có mơ, biết điều thì tiếp tục ngồi xuống chơi thêm mấy ván, nếu không…
ngô kiến quốc còn chưa kịp mở miệng thì cánh tay của thanh niên kia đã bị một bàn tay mập mạp nắm lấy. thanh niên trừng mắt quay lại nhìn, thì ra là tên đầu trọc ngồi chung bàn.
- anh bạn trẻ đã tới đây chơi thì phải chấp nhận được ăn thua chịu, chỉ trách bản thân tài nghệ không bằng người khác thôi, đừng có đổ lỗi cho người khác.
- lão già câm mồm, đừng tưởng ta không biết ba người các ngươi liên thủ lại lừa tiền của ta. còn không buông ra thì đừng trách lão tử chặt bàn tay chó của ngươi!
gã công chức ngồi chung bàn ngô kiến quốc khi nãy cũng đứng dậy, hướng về phía thanh niên kia dựng ngón tay cái nói:
- chú em quả nhiên phi phàm, lão cửu mập lăn lộn ở phố đông ngót ba chục năm nay, chú em là người đầu tiên dám nói lão lừa đảo, anh đây khâm phục chú sát đất.
lão cửu cười mắng:
- lý văn lượng ngươi đừng có ở đó châm thêm dầu vào lửa. người đâu, tới đây lôi tên này ra ngoài đánh một trận, đừng có mạnh tay quá, tùy tiện lấy vài cái răng của hắn là được.
lập tức vài tên bảo kê sòng bạc đi tới, kẹp nách thanh niên xăm trổ kia lôi ra ngoài.
ngô kiến quốc nói:
- lão cửu, lão lý, hai người các ngươi có muốn ra ngoài ăn trưa không?
- chiều nay ta có cuộc họp, bây giờ muốn tới văn phòng chuẩn bị chút giấy tờ, hai người các ngươi cứ đi đi.
lão lý xua tay, sau đó liền rời đi. lão lý tên thật là lý văn lượng, tuổi gần bốn mươi, tuy bề ngoài của hắn trông không có gì nổi bật, nhưng sau lưng hắn chính là tập đoàn lý thị - một cự đầu trong giới kinh doanh tỉnh yến. bản thân hắn ở tập đoàn đảm nhiệm phó tổng giám đốc phụ trách nhân sự, dù có yếu tố gia đình nâng đỡ, nhưng càng nhiều hơn là do hắn có thực lực. có thể coi lý văn lượng là một kẻ thuộc tầng lớp tinh hoa của xã hội cũng không sai.
trái ngược với ngô kiến quốc, năm nay gần ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, cũng không có công việc ổn định, thường xuyên làm chút chuyện lặt vặt thời vụ, thu nhập cũng bất ổn. cộng thêm với lão cửu – tay gangster hoa kiều khét tiếng phố đông, ba người ba thái cực tụ họp một chỗ với nhau, mà lại coi nhau như bằng hữu, kể cũng là chuyện lạ có thật.
ngô kiến quốc cùng lão cửu ra khỏi sòng bạc, đi trên phố hướng tới quán đồ hoa cách đó vài trăm mét. quán ăn này có tên là mỹ vị hiên, ông chủ ở đây cũng là người hoa chính gốc, từng theo lão cửu lăn lộn giang hồ, nay đã rửa tay gác kiếm.
trong quán lúc này khá vắng vẻ, chỉ có một bàn ba người đang ngồi ăn mỳ vịt. hai người ngô kiến quốc vừa bước vào quán,