Trong một căn nhà trên phố đông.
ngô kiến quốc châm một điếu thuốc, rít lấy một hơi thật sâu, sau đó phun ra một làn sương khói dày đặc. lão cửu chậm rãi rót trà, yên lặng không nói gì, chỉ tập trung thưởng thức chén trà trong tay.
lúc này lý văn lượng mở cửa bước vào, mắng một câu:
- con mẹ nó đường gia này vươn tay quá dài rồi, nơi này là tỉnh yến, không phải thủ đô, vậy mà họ cũng dám điều động đặc cảnh.
ngô kiến quốc cười nói:
- lão lý tới rồi hả, không có vấn đề gì chứ?
- phì, hai người các ngươi chạy còn nhanh hơn ngựa, để lão tử một mình chịu trận. tuy nhiên cũng còn may mắn, người dẫn đội lần này có quan hệ không tệ với bác cả của ta, cho nên mọi chuyện đã được dàn xếp ổn thỏa. mấy cây súng của lão cửu kia, bên phía cảnh sát đã tịch thu rồi, sẽ không truy cứu thêm nữa.
lão cửu lúc này mới mở miệng:
- rắc rối lần này vẫn phải cảm ơn lão lý ngươi, xử lý rất êm đẹp.
lý văn lượng xua tay nói:
- đừng nói vậy, lão cửu ngươi cũng là vì ra mặt giúp ta, nào có chuyện ta để ngươi một mình gánh vác chứ.
tình huống lúc nãy thực sự rất hỗn loạn, lý văn lượng cũng muốn rút chạy theo lão cửu, nhưng vì bị thương nên chỉ có thể khập khiễng mà đi. kết quả chưa chạy được ba bước đã bị đặc cảnh xông tới đè xuống đất, sau đó bị trói tay đưa về trụ sở cảnh sát phố đông.
vừa tới nơi lý văn lượng đã thấy đường yên ngồi bên trong, vẻ mặt âu lo, hắn còn chưa kịp mở miệng thì đường yên đã vội vàng xông tới hỏi:
- bạn của ngươi đâu rồi?
đầu lý văn lượng đầy dấu hỏi chấm:
- bạn…? là người nào…?
- chính là người sử dụng khẩu súng màu bạc đã khống chế ta lúc nãy…
lúc này phía trong đồn cảnh sát vọng ra một âm thanh trầm thấp:
- tiểu yên, ngươi bị người ta khống chế? tình cảnh nguy hiểm như vậy, nếu có vấn đề gì xảy ra ta làm sao bàn giao cho cha mẹ ngươi? thúc thúc đã nói với ngươi rồi, tới yến kinh chơi đừng nên đi những chốn long xà hỗn tạp đó, nơi này không phải thủ đô, không ai biết thân phận của ngươi cả. kết quả thì sao? ngươi tới quán bar không nói, còn gây sự với người ta, đụng đao thương súng đạn. đã vậy ngày mai thúc thúc liền trả ngươi về thủ đô cho cha mẹ ngươi tự quản, ta không trông nổi bà cô tổ ngươi.
một người đàn ông trung niên mặc thường phục bước từ trong đồn cảnh sát ra. những cảnh sát đang áp giải lý văn lượng lập tức hành lễ chào theo nghi thức, người đàn ông kia gật đầu ý bảo không cần phải quá nghiêm túc. hắn lại nhìn qua mặt lý văn lượng, lập tức kinh ngạc nói:
- tiểu tử lý gia, sao ngươi lại ở đây?
lý văn lượng ngơ ngác nhìn lại người đàn ông kia, lập tức nhận ra ngay:
- ngài là.. đường minh thúc thúc?
đường minh là chú ruột bên nội của đường yên, cũng là người của đường gia thủ đô. hai năm trước hắn được điều chuyển từ trung ương về tỉnh yến, đảm nhiệm tiểu đoàn trưởng lực lượng đặc cảnh.
đường minh trước đây từng tham gia quân ngũ, cũng đã trải qua mấy năm trong lực lượng gìn giữ hòa bình quốc gia, còn từng được cử tới a phú hãn. ở một nơi loạn lạc như vậy, đường minh vẫn có thể trụ vững, có thể coi như một người thân kinh bách chiến.
đường gia thủ đô không giống như lý gia tỉnh yến. lý gia chỉ bắt đầu quật khởi từ sau thời kỳ tham chính của lý lão gia tử, còn đường gia là thế lực lớn từ trước cách mạng, thâm căn cố đế tại thủ đô, vươn cành nhánh ra khắp cả nước.
từ hàng trăm năm trước dòng dõi họ đường đã nổi lên như một thư hương thế gia, người họ đường đi ra ngoài không phú cũng quý.
cha của đường lão gia tử, cũng là cụ nội của đường yên, là một trong số những khai quốc công thần của đất nước.
sau cách mạng, nhà họ đường đã cống hiến rất nhiều, từ của cải vật chất tới nhân lực, nhờ có gốc rễ sâu bền mà những người tài đường gia mọc lên lớp lớp, cống hiện phụng sự đất nước, tham gia ba giới quân – chính – thương đều làm nên thành tựu lớn.
mà ông cụ đường năm nay đã hơn trăm tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn.
nhờ có cây đại thụ chống trời này mà đường yên hay bất cứ thành viên nào của đường gia chỉ cần không phạm phải tội lớn tày đình, thì cơ bản có thể đi ngang không cần nhìn sắc mặt người khác.
đường lão gia tử là con cả của ông cụ đường, năm nay hơn tám mươi tuổi, trước đây từng tham chính, làm quan đến hàng phó quốc gia, tới bây giờ vẫn còn công tác trong ban cố vấn của lãnh đạo thứ nhất.
nhị lão gia tử là con trai thứ hai của ông cụ, trước khi nghỉ hưu từng tham gia công tác ngoại giao.
ông cụ đường còn hai người con trai khác, đều đã mất trong chiến tranh vệ quốc. có thể thấy từ sau cách mạng, thế hệ trước nhà họ đường hầu hết đều tham gia chính giới.
tới thế hệ thứ ba, cũng chính là hàng cha chú của đường yên, thì bắt đầu có sự phân hóa.
cha mẹ đường yên đều công tác trong cơ quan đảng chính, chú hai đường minh thì tòng quân, mấy người chú bác họ hàng khác tham gia thương giới, thành lập nhiều công ty lớn.
điểm này đường gia cũng khác với lý gia, đường gia không gom góp tài nguyên thương nghiệp vào một mối, mà dàn trải ra cho nhiều người nắm giữ, thành lập nhiều doanh nghiệp riêng biệt.
điều này có lợi cũng có hại, nhưng không có đúng sai, chỉ là cách làm riêng của từng nhà mà thôi.
đường minh nhíu mày nhìn lý văn lượng, hắn cùng bác cả của lý văn lượng là lý văn dũng quan hệ khá tốt, trước đây khi đường minh còn công tác trong lực lượng đặc biệt từng gặp qua lý văn dũng khá nhiều lần, nhất là khi tập huấn chung toàn quốc.
hơn nữa cả hai đều xuất thân từ trường sĩ quan lục quân thủ đô cho nên cũng có thể coi như đồng môn.
- ngươi tại sao bị bắt tới đây? còn nữa, người bạn gây nguy hiểm cho tiểu yên của ngươi là ai? bác cả của ngươi có biết chuyện này không?
lý văn lượng ấp úng trả lời:
- cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là xích mích nhỏ tại quán bar mà thôi. bác cả của ta đã biết, lần này về nhà không tránh khỏi bị nhân gia chửi mắng một trận.
lý văn lượng cố tình tránh không nhắc tới ngô kiến quốc, hắn biết với thân phận con cháu lý gia thì đường gia có muốn trừng trị hắn cũng phải suy tính trước sau, hơn nữa đường minh còn là chỗ thân quen với bác cả hắn, chắc chắn sẽ không cố tình truy cứu thêm.
nhưng ngô kiến quốc thì khác, đường minh có thể không làm khó lý văn lượng, còn ngô kiến quốc là kẻ trực tiếp dí súng vào đầu cháu gái hắn thì không, nếu dễ dàng bỏ qua chuyện này thì thể diện của gia tộc sẽ mất sạch, sau này còn ai nể sợ đường gia