Sau một hồi đắn đo, cuối cùng lý văn lượng cũng mở miệng nói:
- được, ta tin tưởng kiến quốc ngươi chính là quý nhân của ta. bây giờ ngươi lên xe, cùng ta tới bệnh viện, ta sẽ cứu sống lão gia tử trước mắt mọi người, để bác cả bác hai phải nhìn ta bằng con mắt khác.
ngô kiến quốc xua tay cười mắng:
- đi, ngươi tự đi xe của ngươi, bên này còn có mỹ nữ đang chờ ta, ngươi kêu ta ngồi cùng ngươi làm cái rắm gì.
lý văn lượng xoa tay cười ha hả:
- haha, đúng vậy đúng vậy, còn quên mất ngươi có số đào hoa phân chó. vậy được, các ngươi hãy tới bệnh viện quân đội yến kinh, sau đó sẽ có người ra đón. anh trương, chúng ta đi trước.
nhìn theo bóng chiếc land cruiser đi khuất, ngô kiến quốc mới quay trở lại trong xe. trần tiểu uyển ngước mắt nhìn hắn, ý hỏi có chuyện gì. ngô kiến quốc tằng hắng giọng, nói:
- lão lý bên kia có việc gấp cần ta giúp, chúng ta trước tiên đi bệnh viện quân đội yến kinh một lát, sau đó mới tới ngân hàng có được không?
trần tiểu uyển gật gật đầu, mặc dù trong lòng nàng muốn tới ngân hàng ngay bây giờ, cả đêm hôm qua trần tiểu uyển gần như không ngủ được chút nào, trong đầu nàng đầy sự nghi ngờ, bất an.
liệu tập tài liệu kia có phải nguyên nhân gây ra cái chết của cha nàng? nội dung trong đó rốt cuộc có gì quan trọng, để cho bọn họ không tiếc giá nào truy sát cha con nàng hết lần này tới lần khác?
ngô kiến quốc đạp ga, chiếc xe porsche nhằm hướng bệnh viện quân đội yến kinh lao đi.
khi tới nơi đã là gần chín giờ sáng, ngô kiến quốc cũng không dừng lại ăn uống gì, hắn có hỏi qua trần tiểu uyển nhưng nàng cũng nói không muốn ăn, vậy nên cả hai đi thẳng một mạch tới bệnh viện luôn.
dọc đường đi ngô kiến quốc có để ý trần tiểu uyển, hắn phát hiện cô nàng này hình như đêm qua không ngủ, suốt cả quãng đường đều gật gù trên ghế phụ.
xe dừng trước cổng bệnh viện, lập tức có một người đàn ông mặc đồ đen chạy tới đón hai người, đó là trợ lý của lý văn lượng - trương siêu. trương siêu mở cửa xe cho ngô kiến quốc, nói:
- anh ngô vào trước đi, phó tổng giám đốc lý đang đợi anh bên trong, xe này tôi cất giúp anh, bao giờ anh rời viện thì tôi sẽ cho người đưa xe trở lại trước cổng.
ngô kiến quốc gật đầu, quay sang nói với trần tiểu uyển:
- ngươi trước tiên chờ ta ở đây, ta đi vào trong một lát, rất nhanh sẽ quay lại.
trần tiểu uyển lắc lắc đầu, sau đó bước xuống xe cùng ngô kiến quốc, không hiểu vì lý do gì nàng luôn cảm thấy ở bên cạnh người này thực sự rất an toàn.
ngô kiến quốc cũng không nói gì thêm, dẫn nàng cùng đi vào trong bệnh viện. vừa bước vào cửa lớn thì lý văn lượng đã đứng đợi sẵn, hắn bước tới bên cạnh ngô kiến quốc, vội vàng nói:
- kiến quốc, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, lão ca chờ ngươi thật sốt ruột đứng ngồi không yên.
ngô kiến quốc cười mắng:
- con mẹ nó lão lý ngươi bớt diễn lại, ta chỉ đến sau ngươi có vài phút mà thôi. cái này cũng không thể trách ta, ngươi ngồi xe quân khu kiến nam, người khác nhìn thấy ngươi là tránh xa xa rồi, ta sao có thể nhanh hơn được. được rồi, không nói dông dài với ngươi, mau đưa ta tới chỗ lý lão gia tử.
lý văn lượng nhanh chóng đưa ngô kiến quốc tới một gian phòng bệnh trên tầng sáu.
bệnh viện quân đội yến kinh là bệnh viện có tiếng ở tỉnh yến, đội ngũ bác sĩ cũng rất chuyên nghiệp, không kém gì so với bệnh viên lớn ở thủ đô.
mà giá cả ở đây lại khá rẻ, bởi vì được nhà nước trợ cấp rất nhiều, cho nên người nghèo cũng có thể được hưởng dịch vụ y tế chất lượng cao.
về điểm này ngô kiến quốc không thể không tấm tắc, chỉ có rất ít đất nước có khả năng để cho người dân được bình đẳng về y tế, hầu hết các nước phương tây đều coi trọng kinh tế, người dân muốn khám chữa bệnh đều phải trả hóa đơn phi thường đắt đỏ, thậm chí có người tán gia bại sản chỉ sau một lần nằm viện.
lúc này trên hành lang tầng sáu đã rất đông người, nếu như không phải vì đây là bệnh viện, yêu cầu hạn chế số lượng người nhà bệnh nhân chờ đợi ở hành lang để tránh ảnh hưởng tới công tác chuyên môn, thì chắc hẳn hành lang này sẽ bị nhồi chật như nêm.
phần lớn trong số đó là người nhà họ lý, bao gồm cả bác và cha của lý văn lượng, còn lại là một số lãnh đạo, thân hữu của lý gia tới thăm.
lý văn lượng vừa cùng ngô kiến quốc, trần tiểu uyển bước ra khỏi thang máy thì đã gặp ngay một người đàn ông trung tuổi, mặc áo sơ mi quần âu, đeo gọng kính màu vàng, trông khá giản dị mà lại tri thức.
người đàn ông này nhìn thấy lý văn lượng liền mở miệng trách cứ:
- còn tưởng tiểu tử ngươi chết ở bên ngoài rồi, đang muốn ra ngoài nhặt xác ngươi đây. mau đi theo ta, lão gia tử đã yếu lắm rồi, khả năng không còn được bao lâu nữa…
lý văn lượng ấp úng nói:
- cha… đây là ngô kiến quốc, một người bạn của con, cậu ấy có phương thuốc bí truyền có thể giúp lão gia tử chống đỡ qua cơn nguy kịch…
cha của lý văn lượng – lý văn dương là một nhà khoa học, cả đời ông ta thời gian sống trong viện khoa học còn nhiều hơn ở nhà.
có nhiều người thắc mắc tại sao lý văn dương không theo quân chính như truyền thống của gia đình, mà lại chọn công việc nghiên cứu khoa học vô cùng vất vả, gian nan mà lại không thể kiếm nhiều tiền, cũng không có quyền lực lớn.
nhưng lý văn dương không quan tâm những thứ ấy, hắn say mê những con số, những quy luật vận động của thế giới.
hơn nữa từ khi còn trẻ lý văn dương đã tỏ ra rất xuất sắc trong lĩnh vực vật lý hạt nhân, mà thời điểm đó đất nước vẫn chưa có loại vũ khí a cường đại kia, cho nên lý lão gia tử cũng ưng thuận cho lý văn dương vào làm việc ở viện vật lý hạt nhân quốc gia.
chính vì rất nhiều năm nghiên cứu khoa học như vậy, tạo nên tính cách của lý văn dương, hắn chỉ ưa thích những thứ công nghệ tiêu chuẩn.
ngay cả khi lý lão gia tử nằm viện cũng vậy, lý văn dương đích thân yêu cầu những bác sĩ có tay nghề giỏi nhất chữa trị, mà từ chối tất cả những người đề nghị sử dụng đông y nam dược.
bởi vì tất cả những loại thuốc và phương pháp chữa trị tây y đều đã trải qua nghiên cứu, thực nghiệm khoa học. còn y học cổ truyền dù có những lúc chữa trị được cả những căn bệnh nan y, nhưng chung quy lại vẫn không có bất kỳ bằng cứ khoa học nào chứng minh tính hiệu quả của nó.
bởi vậy khi nghe lý văn lượng nói ngô kiến quốc có thuốc bí truyền trị bệnh cho lý lão gia tử, lý văn dương lập tức nhíu mày không hài lòng, nói:
- con trai à, uổng công ngươi là con trai ta, nhưng lại không học được chút nào từ cha ngươi sao? ta nói cho ngươi, những thứ thuốc không trải qua nghiên cứu kia vốn chẳng có tác dụng gì, đôi lúc có hiệu quả cũng chỉ là có ngáp phải ruồi mà thôi. ngươi để lão gia tử dùng những thứ không rõ nguồn gốc, nếu như không