Khu biệt thự bán đảo đông hồ thủ đô.
đường yên lơ đãng liếc nhìn màn hình tivi, ngẫu nhiên nhấp một ngụm trà thơm, nhấm nháp dư vị của nó thấm vào trong miệng.
nơi này là nhà riêng của đường yên, cũng là nơi ở chính của nàng từ sau khi vào đại học.
đường gia có truyền thống để con cháu ra ở riêng sau khi tròn mười tám tuổi, một phần là để chúng học được tính tự lập, tự chăm sóc bản thân, còn lại là để người trẻ tuổi có không gian tự do phát triển, không bị bó buộc bởi lề thói của thế hệ trước.
tuy nhiên không phải bất kỳ ai trong đường gia đều có thể sở hữu một tòa biệt thự ở khu vực đắt đỏ nhất nhì thủ đô như đường yên.
ngược lại phần lớn con cháu các ngành thứ của đường gia đều ở trong căn hộ chung cư hoặc nhà thuê, chỉ có số ít con cháu trực hệ được hưởng đặc quyền sở hữu biệt thự. tất nhiên là nếu được bố mẹ tặng riêng thì không tính, nhưng nếu dùng tiền của gia tộc, vậy thì phải có giới hạn nhất định.
đường yên thì khác, nàng là viên ngọc quý của ông cụ đường, cũng là người duy nhất trong thế hệ trẻ của đường gia thân cận với ông.
bởi vì cũng như những bậc lãnh đạo tuổi cao khác, bản thân ông cụ đường luôn tỏa ra một sự nghiêm khắc và uy áp khiến cho những người trẻ tuổi phải nể sợ, e dè.
chỉ riêng với đường yên ông cụ mới tỏ thái độ vô cùng dễ tính, có phần hơi chiều chuộng.
căn biệt thự này cũng là ông cụ đích thân chọn cho đường yên, vị trí của nó không chỉ là khu vực đắt giá nhất thủ đô, mà còn cực kỳ thuận tiện cho việc đi lại.
bất kể nàng muốn tới trường, hay muốn về tổ trạch đường gia, từ biệt thự này cũng chỉ mất trên dưới hai mươi phút là tới nơi.
không giống như những kẻ giàu có mới nổi bước chân ra ngoài vài bước cũng phải dùng xe hơi, đường yên càng ưa thích đi taxi hoặc sử dụng phương tiện công cộng hơn.
đối với nàng mà nói, xe cộ chỉ là phương tiện đi lại, ở tầng lớp của nàng những siêu xe vài triệu mỹ kim cũng chỉ là thứ bình thường.
không phải nàng coi thường đồng tiền, mà nếu xét về độ giàu có thì đường gia nàng có thể coi là phú khả địch quốc, còn thứ đồ chơi sang trọng nào mà nàng chưa từng dùng qua?
bản thân đường yên cũng có xe riêng, nhưng rất ít khi sử dụng đến, thường được phủ bạt trong garage nhà nàng. nhưng hôm nay thì khác, chiếc bentley continental gt v8 đã nằm trước cửa, sẵn sàng cho một cuộc hành trình dài.
nơi đường yên muốn đến là nghĩa trang liệt sĩ ở một huyện ngoại thành.
sau khi trở về từ yến kinh, đường yên trực tiếp tìm cha nàng đường viễn chất vấn một hồi, cuối cùng từ miệng ông ấy biết được nơi an táng đường uy vũ.
mặc dù nàng biết đường viễn là muốn tốt cho nàng, không muốn nàng thương tâm cho nên mới giấu nhẹm chuyện đường uy vũ đã hi sinh, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng không giận cha mình.
mấy ngày nay nàng vẫn đang chiến tranh lạnh với đường viễn, mặc cho mẹ nàng khuyên nhủ.
dương dung cũng thực sự hết cách với con gái, bản thân nàng trước giờ đối với đường yên đều là nhất mực chiều chuộng, chưa từng nặng lời với nó.
mà thực sự không chỉ mình nàng, mà toàn thể đường gia đều coi đường yên như công chúa, khiến cho tính cách của đường yên được dưỡng thành ngang bướng như bây giờ.
ngay cả cha nàng đường viễn cũng không có cách nào quản thúc được nàng, trước đây khi còn nhỏ hễ bị cha mắng nàng lại tìm tới ông cụ đường cáo trạng, báo hại đường viễn bị ông cụ gọi tới rày la cả buổi.
tới bây giờ nàng đã trưởng thành, không còn nằm trong vòng tay cha mẹ nữa, thì hắn càng là thúc thủ vô sách.
đồng hồ điểm tám giờ sáng, đường yên đứng dậy xoay người bước ra khỏi nhà.
chiếc xe của nàng vừa đi khỏi thì ở bên trong một chiếc toyota màu đen cũng lăn bánh bám theo. người đàn ông trong xe mở điện thoại gọi đi:
- tiểu thư đã bắt đầu xuất phát, chúng tôi cũng đang bám theo phía sau, vẫn giữ khoảng cách nên sẽ không bị phát hiện.
đầu dây bên kia vang lên giọng của một người đàn ông trung niên:
- được rồi, các cậu theo sát con gái tôi, đừng để nó xảy ra vấn đề gì.
- đã rõ.
đường viễn buông điện thoại trong tay xuống, đăm chiêu nhìn vào tập hồ sơ trên mặt bàn. trên đó có ảnh một người đàn ông trạc tuổi ba mươi, khuôn mặt lạnh lùng mang theo nét cười ngạo nghễ. đường viễn nhíu mày, lẩm bẩm tự nói:
- bất kể ngươi tiếp cận yên nhi với mục đích gì đi chăng nữa, thì ta cũng quyết không để ngươi làm ảnh hưởng tới cuộc đời con bé. nếu ngươi còn xuất hiện trước mặt nó lần nữa, thì dù là vương là tướng, đường viễn ta cũng có thể bóp chết ngươi trong giây lát.
…
ngô kiến quốc hắt hơi liền mấy cái, trong lòng tự nhủ không biết là em gái nào nhớ thương lão tử đây. từ sau ngày hôm qua nhận được điện thoại của chu doãn văn, ngô kiến quốc đã có thể yên tâm ra ngoài. thế lực của người nam dương đã bị chặt đứt hoàn toàn, không còn khả năng uy hiếp tới hắn nữa.
lúc này ngô kiến quốc đang lái xe đưa trần tiểu uyển tới công ty vạn phú, đây cũng là việc đầu tiên hắn cần làm.
trần bắc phú trước khi chết đã giao phó cho hắn giúp đỡ trần tiểu uyển giữ lấy vạn phú, mà thời gian càng kéo dài thì những thành viên khác của công ty càng có nhiều thời gian thao tác, việc kế thừa cũng vì lý do đó mà bị cản trở nhiều hơn.
dù khi trần bắc phú còn sống cũng là kẻ nói một không hai ở vạn phú, nhưng không có nghĩa là trong nội bộ công ty không có thế lực nào ngấm ngầm đối đầu với hắn.
ngược lại hầu hết cổ đông của vạn phú đều là kẻ có dã tâm, chỉ là luôn bị trần bắc phú ép một cái đầu, cho nên phải ngoan ngoãn mà nằm im.
nhưng bây giờ thời thế đã khác, trần bắc phú vừa chết liền để lộ ra khoảng trống quyền lực trong nội bộ công ty. con gái của hắn trần tiểu uyển chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, hoàn toàn không có khả năng vận hành công ty.
chiếc bánh ngọt vạn phú này bỗng chốc bày ra trước mắt mọi người, tất nhiên ai cũng muốn có phần, vậy nên nội bộ công ty mấy ngày nay đều không yên ổn, sóng ngầm cuồn cuộn.
chiếc porsche panamera dừng lại trước sảnh tòa nhà, ngô kiến quốc cùng trần tiểu uyển bước xuống xe, hắn nheo mắt nhìn những nhân viên văn phòng đang hối hả ngược xuôi. miệng hắn khẽ nhếch lên cười nhạt một tiếng, tự hỏi không biết bao nhiêu người trong số đó ngày mai sẽ không xuất hiện ở đây nữa.
bởi vì ngô kiến quốc cảm nhận được rằng lần này trần tiểu uyển sẽ không quá dễ dàng tiếp nhận thừa kế, chắc chắn nàng sẽ gặp không ít lực cản từ trong nội bộ công ty.
tuy rằng ngô kiến quốc sẽ trợ giúp nàng, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo những kẻ kia sẽ ngoan ngoãn mà nằm im, cho nên việc hất cẳng vài người trong số đó là không thể tránh khỏi.
vả lại ngô