Cánh cửa phòng giam bật mở, Chu Doãn Văn từ bên ngoài vội vàng bước vào, phía sau lưng còn có thêm hai sĩ quan khác.
Ánh mắt Chu Doãn Văn lộ rõ vẻ bàng hoàng kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm vào cái xác đang nằm trên mặt đất, run giọng hỏi:
"Chuyện...
Chuyện này là sao?"
Xong! Xong thật rồi!
Đây là ý nghĩ đầu tiên xẹt qua trong não Chu Doãn Văn.
Chính hắn, chứ không phải ai khác, là người dẫn Ngô Kiến Quốc tới đây, còn để cậu ta một mình gặp gỡ trực tiếp với Tống Viễn Sơn.
Mà bây giờ Tống Viễn Sơn đã mạng vong đương trường, vậy thì người duy nhất ở trong phòng cùng hắn cũng chính là kẻ tình nghi số một, mà người đó không ai khác chính là Ngô Kiến Quốc.
Không khó để có thể nghĩ được hậu quả của sự việc lần này sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Tống Viễn Sơn vừa chết, đầu mối về món đồ đang mất tích kia liền lập tức bị đứt đoạn.
Mà mục tiêu của đám người Thiết Sa cũng chính là Tống Viễn Sơn, nếu như biết hắn đã bỏ mạng, vậy thì không dám chắc Thiết Sa sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.
Vì một hành động lần này của mình, không chỉ khiến cho vụ án đầu đạn A rơi vào cục diện hoàn toàn bế tắc, mà còn đẩy tính mạng của cháu gái một nguyên lão xuống hố lửa.
Sai lầm này, hoàn toàn vô phương cứu chữa, sự nghiệp chính trị của Chu Doãn Văn hắn tới đây coi như bế mạc, mà những tội danh liên đới khác cũng khó lòng mà tránh khỏi.
Ngô Kiến Quốc liếc mắt nhìn Chu Doãn Văn lúc này đang đứng sững sờ như trời trồng, thầm nghĩ Chu lão ca mặc dù công tác không ít năm, thế nhưng xem ra vẫn chưa rèn luyện tới trình độ gặp chuyện mà không loạn, tâm tĩnh như mặt nước.
Hai sĩ quan đi sau Chu Doãn Văn nhìn thấy thảm trạng của Tống Viễn Sơn, cũng không khỏi giật mình kinh hãi.
Ngay lập tức một trong số hai người móc ra điện thoại, bấm nút gọi đi, người còn lại thì đặt tay lên khẩu súng đang giắt bên hông, mắt chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Ngô Kiến Quốc.
Mặc dù Ngô Kiến Quốc là người được Chu Doãn Văn mang theo tới đây, mà Chu Doãn Văn lại là một lãnh đạo cấp cao, có độ khả tín rất lớn.
Thế nhưng dù sao lúc này Ngô Kiến Quốc cũng là kẻ tình nghi số một trong cái chết của Tống Viễn Sơn, để đảm bảo an toàn vẫn cần phải giám sát hắn kỹ càng, tránh cho đối phương làm ra những chuyện nguy hiểm khác.
Thấy Ngô Kiến Quốc không trả lời câu hỏi của mình, Chu Doãn Văn nuốt nước bọt một cái, tiếp tục lặp lại:
"Chuyện này là như thế nào vậy? Tại sao hắn lại chết rồi?"
Lúc này Ngô Kiến Quốc mới chỉ tay vào cổ Tống Viễn Sơn, chậm rãi đáp lời:
"Trên người hắn có một con chíp, kèm theo đó là một ống độc dược loại cực mạnh.
Vừa rồi khi quá trình tra hỏi hắn sắp hoàn thành, thì không biết bằng cách nào đó con chíp đã được kích hoạt, cho nên hắn liền chết rồi."
"Cậu...
Kiến Quốc, rốt cuộc cậu đã tra hỏi được thông tin gì hay chưa?"
Chu Doãn Văn ngay lập tức nhận ra hàm ý trong lời nói của Ngô Kiến Quốc, liền đặt câu hỏi xoáy thẳng vào trọng tâm.
Đúng, Tống Viễn Sơn có thể chết, nhưng nếu Ngô Kiến Quốc đã lấy được đủ thông tin cần thiết từ miệng hắn, vậy thì cái chết của Tống Viễn Sơn cũng không còn quá nghiêm trọng nữa.
Về phần sự an nguy của Đường Yên, Chu Doãn Văn không lo được nhiều như thế.
Người chết không thể sống lại, cũng không thể đem cái xác ấy đi trao đổi với đám người Thiết Sa được.
Hơn nữa, cái chết của Tống Viễn Sơn vốn không thể quy trách nhiệm cho Chu Doãn Văn hắn được, con chíp trong người Tống Viễn Sơn lại không phải do hắn cài vào, cũng chẳng có bằng chứng nào chứng minh độc dược trong người Tống Viễn Sơn phát tác là do Ngô Kiến Quốc gây ra.
Mắt thấy sắc mặt của Chu Doãn Văn lúc đỏ lúc trắng, Ngô Kiến Quốc cũng không muốn để Chu lão ca bị tra tấn tinh thần thêm chút nào nữa:
"Tọa độ 21°0140.2"N / 105°5108.2"E, anh cho người tiến hành tìm kiếm khu vực đó, chắc chắn sẽ phát hiện dấu vết của đầu đạn A kia."
Chu Doãn Văn lẩm nhẩm tọa độ mà Ngô Kiến Quốc vừa cung cấp, đoạn hắn quay lại phía viên sĩ quan đang đứng sau lưng mình, lớn tiếng:
"Mau, lấy giấy bút ra đây, nhanh lên."
Viên sĩ quan kia cũng không vì thái độ của Chu Doãn Văn mà phật ý, hắn hiểu được những thứ mà Ngô Kiến Quốc vừa nói ra có bao nhiêu hệ trọng.
Rút từ trong túi áo ra một cuốn sổ và cây bút chì, viên sĩ quan vội vàng ghi lại hệ tọa độ kia.
Sau đó hắn còn lẩm nhẩm lại vài lần, chính xác tới từng dấu chấm dấu phẩy, không dám mảy may qua loa chút nào.
Ngô Kiến Quốc liếc mắt nhìn Chu Doãn Văn, thấy khuôn mặt hắn đang dần dãn ra, liền nói:
"Anh Chu, việc của tôi ở đây đã hoàn thành rồi, có thể đi được chứ?"
Chu Doãn Văn giật mình, vội đáp:
"Được được, đương nhiên là được."
Sau đó như cảm thấy có gì đó không đúng, Chu Doãn Văn lập tức dùng giọng nghiêm túc hỏi lại:
"Vừa rồi cậu cùng Tống Viễn Sơn ở trong phòng này gần năm phút, chắc không chỉ hỏi được vị trí của đầu đạn A kia chứ...?"
Ngô Kiến Quốc mỉm cười, nói:
"Đúng vậy, chỉ hỏi được duy nhất một chuyện đó thôi.
Anh Chu, chúng ta đi thôi?"
Trên khuôn mặt Chu Doãn Văn lộ rõ vẻ ngờ vực, tuy nhiên hắn lại không thể tra hỏi tới cùng, bởi dù sao Ngô Kiến Quốc cũng vừa giúp hắn một đại ân.
Không, Ngô Kiến Quốc không chỉ giúp Chu Doãn Văn, mà hắn còn khiến cho không ít lãnh đạo quân đội tránh khỏi một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.
Phải biết con chíp kia tồn tại trong người Tống Viễn Sơn không phải ngày một ngày hai, vậy mà không hề có một ai phát hiện ra nó.
Bao gồm cả đội ngũ sĩ quan cùng các máy móc hiện đại đã tiến hành kiểm tra thân thể Tống Viễn Sơn trước khi đưa hắn vào nhà tù này.
Nếu như không phải có Ngô Kiến Quốc lần này ra tay, vậy thì không biết hậu quả sẽ tai hại tới mức nào.
Tống Viễn Sơn vừa chết, đầu đạn A kia cũng vô vọng tìm lại, mà tính mạng của Đường Yên - cháu gái ông cụ Đường - cũng vì đó mà chôn theo.
Nghĩ tới những điều đó khiến cho Chu Doãn Văn không khỏi hơi thấy lạnh sống lưng.
Lần này hắn coi như lại mắc nợ Ngô Kiến Quốc một ân tình rồi.
Trước đó, khi xảy ra sự kiện gián điệp Nam Dương ở Yến Kinh, Chu Doãn Văn cũng đã nhờ vào thông tin mà Ngô Kiến Quốc cung cấp để nhổ tận gốc cả đường dây tình báo Nam Dương tại tỉnh Yến...
Đúng lúc hai người định quay lưng rời khỏi đây, thì từ bên ngoài có một đội cảnh vệ xông vào, tay mỗi người đều cầm theo súng trường, trên người khoác áo chống đạn.
Ngô Kiến Quốc còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, thì lập tức có bốn năm họng súng chĩa thẳng vào người hắn.
Chu Doãn Văn không khỏi sững sờ, những người này được ai gọi đến đây?
Hắn lập tức lên tiếng:
"Các đồng chí, sự việc ở đây chỉ là hiểu lầm, trước tiên hạ vũ khí xuống đã."
Một viên chỉ huy mang quân hàm một sao không vạch bước từ phía sau đám người tới, gằn giọng:
"Không cần biết là hiểu lầm hay hiểu thật, trước tiên tạm giữ người này lại đã, sau đó tiếp tục điều tra làm rõ sau."
Vừa nhìn thấy mặt viên sĩ quan chỉ huy kia, Chu Doãn Văn trong lòng thầm hô không ổn, lập tức đáp lời:
"Phó tư lệnh Dương, chuyện này hoàn toàn chỉ là hiểu lầm, cái chết của Tống Viễn Sơn không hề liên quan gì tới Kiến Quốc, nếu bắt giữ cậu ấy chỉ e không hợp lý..."
Phó tư lệnh Dương gạt đi:
"Có phải hiểu lầm hay không, không phải chỉ một mình anh Chu nói là được.
Cứ bắt giữ đối tượng trước, sau đó điều tra thêm sẽ rõ."
Thái độ của Dương Lập Quân đối với Chu Doãn Văn hoàn toàn không có chút nào nể mặt, khiến cho Chu Doãn Văn không khỏi tức giận