Trần mộng thực sự rất buồn bực.
vốn cho rằng dùng vài chiêu tâm kế, liền có thể dễ dàng có một khoản tiền lớn tới tay, không ngờ giữa đường xuất hiện một tên ngô kiến quốc đem mọi chuyện xáo trộn cả lên.
tuy bề ngoài trần mộng có vẻ thô lỗ, nhưng bên trong vẫn có vài phần tinh xảo. nàng quan sát ánh mắt cùng thái độ của trần tiểu uyển, liền ngầm hiểu việc hôm nay khó mà hoàn thành. hiện tại trong mắt trần tiểu uyển chỉ có ngô kiến quốc, đúng hơn là những thông tin mà ngô kiến quốc mang đến, nào còn tâm trí đâu mà quan tâm tới những lời nàng nói nữa?
nếu cứ cố ép trần tiểu uyển có thể đem đến tác dụng ngược, vật cực tất phản chính là như vậy.
nghĩ vậy trần mộng liền đứng lên nói:
- nếu đã thực là bằng hữu của bắc phú, vậy chúng ta cũng không ngăn cản nữa. tiểu uyển, bác và bác trai còn có việc cần làm, chúng ta cáo từ trước, ngày mai lại tới thăm cháu. nếu có việc gì gấp nhớ phải gọi ngay cho bác, số điện thoại chúng ta cháu đã lưu rồi, ngàn vạn lần đừng xấu hổ, chúng ta là người một nhà cả mà.
nói đoạn trần mộng cùng chồng bước ra khỏi nhà, vài giây sau bên ngoài vang lên tiếng chốt cổng.
ngô kiến quốc còn chưa nói gì, ngược lại trần tiểu uyển đã gấp đến sắp phát điên rồi, nàng hỏi liên tục:
- có thực cha tôi bị người ta sát hại không? những người đó là ai, tại sao lại ra tay tàn độc như vậy, bọn họ rốt cuộc muốn gì? anh nói đi, tại sao không nói, mau nói đi..!
- được rồi, cô hỏi liên thanh như vậy, tôi có muốn xen mồm vào cũng không được. lại nói sự tình ngày hôm đó kỳ thực cũng không có gì bí mật, vốn tôi và cha cô quen biết nhau đã lâu. trùng hợp khi tôi đang ăn trưa với bằng hữu thì cha tôi chạy tới, trên người có nhiều vết thương. sự việc sau đó chắc cô cũng biết, chúng tôi gọi cấp cứu cho cha cô nhưng đã muộn, vết thương quá nặng…
hắn chưa kịp nói hết câu thì trần tiểu uyển đã ngắt lời:
- anh nói dối ! ngày hôm đó cảnh sát có gọi tôi lên nhận lại di vật của cha, trong đó có cả điện thoại di động cảnh sát cũng trả lại, bởi vì loại điện thoại của cha tôi không thể bẻ khóa, họ không biết mật mã nên không xem được có gì bên trong. nhưng tôi biết mật mã, đêm hôm đó tôi đã mở điện thoại, kiểm tra lịch sử vị trí thì thấy điện thoại dừng ở quán đồ ăn tứ xuyên đó hơn mười lăm phút.
- anh nói cha tôi vừa tới liền gọi cấp cứu ngay, bệnh viện nhân dân yến kinh cách đó chỉ năm phút đi bộ, tại sao lại mất tới mười lăm phút xe cấp cứu mới tới? cảnh sát cũng cho tôi xem băng ghi hình, cha tôi bị bốn người truy sát, vậy bốn kẻ đó đã đi đâu? bọn chúng ngang nhiên đuổi bắt người trên đường, vậy mà lại không dám tiến vào một tiệm ăn nhỏ sao? hay anh nghĩ mình là thần tiên, ác nhân gặp anh tự động chạy trốn?
trần tiểu uyển hỏi dồn dập, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt tinh xảo tự bao giờ. nàng cố tỏ ra kiên cường, nhưng vẫn không thể che dấu mệt mỏi cùng đau đớn, có lẽ với một cô gái mới hai mươi tuổi như nàng sự việc lần này thực sự là cú sốc quá lớn khó có thể vượt qua.
rốt cuộc nàng không còn chịu đựng nổi nữa, bao nhiêu áp lực, uất ức mấy ngày nay đều hóa thành nước mắt. nàng úp mặt xuống bàn, bờ vai rung rung, tiếng nấc nghẹn ngào khiến ngô kiến quốc không thể không thầm thở dài. con mẹ nó thật là rắc rối, vốn dĩ ta đây chỉ muốn âm thầm thao tác trong bóng tối, giúp nàng an ổn tiếp quản công ty.
giờ đây phải lộ mặt không nói, nhưng cô bé này lúc cần thông minh lại quá ngốc nghếch, bây giờ ta cần nàng ngốc nàng lại bỗng nhiên thông minh như vậy.
ngô kiến quốc chờ cho trần tiểu uyển khóc một hồi, sau đó mới chậm rãi nói:
- những khúc chiết trong chuyện này, thứ lỗi cho ta không thể nói chi tiết toàn bộ, bởi nó còn liên lụy tới những người khác. cô chỉ cần biết rằng kẻ ra tay làm hại cha cô đã phải trả cái giá đắt nhất, như vậy là đủ rồi. còn việc ta hứa với lão trần sẽ giúp đỡ cô, ta tuyệt đối không nuốt lời.
trần tiểu uyển vẫn còn chưa ngừng khóc, ngô kiến quốc cũng không tiện nói thêm gì, thành thử bầu không khí trong phòng trở nên khá lúng túng.
…
- việc làm ăn của cha tôi kỳ thực tôi không hiểu hết, nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản là hoạt động xuất nhập khẩu vật tư xây dựng như bề ngoài… cha tôi vốn không học hành nhiều, khi ở quê cũng chỉ là nông dân như các bác, các chú. không biết vì lý do gì, bỗng nhiên hơn mười năm trước cha tôi mang về rất nhiều tiền, nói rằng chúng tôi đổi đời rồi. sau đó gia đình tôi chuyển tới yến kinh, cha tôi thành lập vạn phú, chỉ trong vài năm đã lọt vào top những người giàu nhất yến kinh…
lúc này đã là bảy giờ tối, ngô kiến quốc yên lặng ngồi trên ghế, vừa nhấm nháp nước trà đã lạnh, vừa nghe trần tiểu uyển dông dài về chuyện cũ của gia đình nàng.
hắn cố gắng kiên nhẫn nghe hết từng chuyện một, lòng thầm nghĩ trần tiểu uyển này hình như không có bạn bè gì, đám tang trần bắc phú cũng không thấy bạn của nàng tới viếng, thành thử nàng không có ai để giãi bày tâm sự.
lúc này bỗng nhiên xuất hiện một ngô kiến quốc, giống như cọng rơm mà nàng bấu víu vào, có thể trút hết những gánh nặng trong thâm tâm, cho nên nàng mới kể cho hắn những chuyện riêng tư của gia đình mình trước kia.
- cha tôi vốn không có mơ mộng tranh quyền vị gì, chỉ muốn cho tôi và mẹ tôi được sống một cuộc sống đàng hoàng hơn, không phải làm lụng vất vả, không cần chịu sự khinh rẻ của người khác. vậy mà…
ngô kiến quốc thầm nghĩ đã ra xã hội thì mấy ai có thể giữ được bản tâm của mình, hơn nữa kẻ lương thiện chỉ có thể bị người ta dẫm đạp mà thôi, tới được độ cao như trần bắc phú không biết đã phải đạp lên bao nhiêu người mà tiến tới. hơn nữa nếu lão thực sự đơn thuần, vậy tại sao lại có dây dưa với quân đội nam dương?
nên biết một sự kiện như vừa rồi có thể to cũng có thể nhỏ, xử lý khéo léo thì chỉ là án hình sự bình thường. nhưng một khi sự việc vỡ lở ra, làm không tốt có thể dẫn đến đụng độ ngoại giao giữa hai nước, thậm chí là trở mặt cũng không chừng. dù sao ngay trên đất nước mình, người dân của mình lại bị lực lượng quân đội nước khác sát hại, cái này chính là khiêu khích quân sự, có thể dẫn tới chiến tranh.
đúng lúc này hệ thống thông báo cho hắn: “hoàn thành nhiệm vụ trợ giúp trần tiểu uyển, phần thưởng kinh nghiệm 10 điểm đã nhận, phần thưởng ngẫu nhiên sẽ rút sau 60…59…58..”.
ngô kiến quốc vội vã đứng dậy nói:
- được rồi, trước tiên nghỉ một chút, uống chút nước cho đỡ khô họng rồi lại nói tiếp. ta phải đi vệ sinh…
sau đó liền đi vào phía trong, bỏ lại trần tiểu uyển ngơ ngác tại chỗ.
bước vào nhà vệ sinh khóa trái cửa, ngô kiến quốc mới yên tâm quan sát hệt thống: thời gian rút thưởng 3…2…1… bắt đầu rút thưởng.
một vòng quay to lớn xuất hiện trước mắt ngô kiến quốc, trên đó có rất nhiều