Frank quả thực khai hết tất cả những cơ sở tình báo, địa điểm hoạt động cũng như phần lớn nhân thủ của gián điệp nam dương mà hắn biết. dù sao hắn cũng chẳng có bất kỳ sự trung thành gì với komando hay nam dương, vốn chỉ là quan hệ trục lợi lẫn nhau, so ra mạng sống của bản thân quan trọng hơn nhiều.
ngô kiến quốc âm thầm tặc lưỡi, không ngờ tình báo nam dương lại có thể phát triển lớn như vậy ở trong nước.
thậm chí bọn họ còn thành lập cả công ty bình phong để che giấu cho những hoạt động ở yến kinh, mà ly kỳ hơn là công ty này đã từng được thành ủy yến kinh khen thưởng đơn vị đi đầu trong ngành thực phẩm thành phố. hèn gì sự kiện ở phố đông chỉ mất vài ngày đã điều tra rõ ràng, quả nhiên là rất nhiều chân rết.
kỳ thực không phải hệ thống an ninh đất nước tắc trách, mà bởi địa chính trị của yến kinh khá đặc biệt. đây là nơi thu hút rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài, chính sách do đó cũng cởi mở hơn rất nhiều, đặc biệt là vấn đề xuất nhập cảnh được đơn giản hóa tối đa để tiện cho việc lui tới của thương nhân các nước.
nếu so sánh với mặt bằng tổng thể, tình hình trật tự trị an ở yến kinh có thể nói là chấp nhận được, đương nhiên nếu so với thủ đô hay đông kinh thì không bằng, nhưng cũng không kém nhiều lắm.
frank thở dài một hơi, những gì có thể nói hắn cũng đã nói, không thể nói cũng khai hết, chỉ thiếu mật mã két của bà nội hắn hay vị trí mộ ông ngoại hắn mà thôi.
tuy nhiên trong đầu frank đã bắt đầu tính toán phải trả thù ngô kiến quốc như thế nào, trước tiên cắt tay hay vẫn là móc mắt? bởi lẽ lần này thực sự bị bất ngờ tới không kịp trở tay, nếu đổi lại có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì hắn có lòng tin có thể tóm gọn ngô kiến quốc mà không tốn nhiều sức lực.
- thực sự không còn gì giấu giếm ta chứ?
- lời ta nói hoàn toàn là sự thật, ngay bây giờ ngươi có thể cho người kiểm chứng một chút, nếu như có nửa điểm dối trá thì tùy ngươi xử trí. còn như không có vấn đề gì thì ta có thể rời khỏi đây chưa?
ngô kiến quốc mỉm cười, cũng không trả lời frank mà hỏi ngược lại hắn:
- ngươi biết tại sao khẩu desert eagle này lại không được quân đội ưa chuộng không? bởi vì giá thành đắt đỏ, độ giật cực kỳ lớn, tốc độ bắn chậm chạp, mà sức công phá mạnh khi đem so với súng trường tấn công cũng không có ý nghĩa gì. nhưng cá nhân ta lại cực kỳ ưa thích nó, ngươi đoán được lý do không?
khóe miệng frank giật giật, hắn có một dự cảm chẳng lành:
- chuyện này thì có liên quan gì…?
cùng lúc câu hỏi thốt ra khỏi miệng frank, một tiếng súng chói tai vang lên.
đoàng…
đầu của hắn lập tức bị viên đạn nóng rực từ họng súng desert eagle phun ra thổi bay phân nửa.
ngô kiến quốc nhét khẩu súng vào lưng quần, chậm rãi châm một điếu thuốc. hắn rít sâu một hơi, tròn miệng thổi thành vài hình chữ o liên tiếp.
- bởi vì, ta muốn một thứ vũ khí tất sát, thứ sẽ đục một lỗ thật lớn trên hộp sọ của bất kỳ kẻ nào đối địch với mình, không cho hắn một cơ hội sống sót để cầu xin tha thứ.
…
trần tiểu uyển trốn trong phòng ngủ riêng của nàng đã hơn hai mươi phút. suốt cả quãng thời gian đó nàng luôn cảm thấy sự căng thẳng pha lẫn lo sợ dâng lên trong lòng từng chút từng chút một.
nàng không ngừng suy nghĩ rốt cuộc những người đó là ai, tại sao lại tới đây, liệu bọn chúng có phải đồng bọn của những kẻ đã sát hại cha nàng không? chúng muốn gì ở gia đình nàng, là tiền hay còn thứ gì khác nữa. rồi nàng nghĩ tới ngô kiến quốc, không biết hắn có thể ngăn cản bọn họ không?
trần tiểu uyển không biết gì về ngô kiến quốc trừ việc hắn là người quen của cha nàng, và hắn biết khá nhiều về cái chết của trần bắc phú. cảnh sát nói đang truy tìm những kẻ sát hại cha nàng, nhưng hắn lại nói rằng những kẻ đó đã phải đền mạng, vậy thì chính hắn hay ai khác là người đã báo thù cho cha nàng?
hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu nàng, khiến cho tâm trí nàng càng thêm rối bời. rồi dưới nhà vang lên hai tiếng súng, thứ âm thanh sắc lạnh đó làm nàng sởn gai ốc. kết thúc rồi sao? là ngô kiến quốc đã triệt hạ những kẻ kia, hay hắn đã bị bọn chúng hại?
tâm trạng nàng căng thẳng tới tột độ, nhưng bởi vì ngô kiến quốc đã dặn dò rất kỹ nên nàng không dám mở cửa ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng mà lo lắng. hai bàn tay nàng bấu víu chặt vào tấm nệm trên chiếc giường ngủ của mình, mạnh tới nỗi mu bàn tay trắng mịn nổi lên hai đường gân xanh.
lại thêm một tiếng súng nổ, lúc này đầu óc trần tiểu uyển vì căng thẳng và sợ hãi trong thời gian dài đã trở nên hơi mơ hồ. thực sự là tiếng súng, hay là mình tưởng tượng ra, nàng cũng không dám chắc. mắt nàng hơi mờ đi, tai ù ù như bị ngâm nước, mồ hôi rịn ra trên trán nhưng nàng cũng không lau đi, để mặc nó trôi xuống mắt cay xè.
bất thình lình ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc, trần tiểu uyển như người vừa tỉnh cơn mê vội vàng lao đến muốn mở cửa. nhưng vừa đặt tay lên nắm cửa thì có một luồng điện xẹt qua đầu nàng. sẽ không phải là những kẻ kia giết hại ngô kiến quốc rồi lên đây tìm nàng chứ?
nếu quả thực như vậy, có lẽ nàng không còn con đường nào khác ngoài tự vẫn, quyết không thể để bản thân mình rơi vào tay những kẻ lòng lang dạ thú kia được. nếu vậy chỉ e tính mạng đã không thể giữ, mà sự trong sạch của nàng cũng khó mà bảo toàn, bởi lẽ nàng ý thức được nhan sắc của mình có sức hấp dẫn lớn như thế nào với người khác giới. chúng đã có thể giết cha nàng, vậy cũng có thể giết nàng, lại càng có thể lăng nhục nàng.
trần tiểu uyển cầm lấy cây kéo trên bàn, đi tới gần cánh cửa rồi ghé tai lên lắng nghe. không có tiếng động nào bên ngoài, chỉ có tiếng tim nàng đập thình thịch truyền tới tai mà thôi. nàng nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi:
- là… là ai?
- là ngô thúc thúc của ngươi đây, mau mở cửa.
thấy đúng là giọng của ngô kiến quốc, trần tiểu uyển vội vàng mở chốt cửa. ngô kiến quốc xuất hiện trước mắt nàng, vẻ mặt vẫn bất cần lạnh nhạt như vậy, nhưng những đốm máu li ti vương trên áo hắn cho nàng biết tất cả đều là thật, những kẻ kia quả thực đã tìm tới nàng, chỉ là ngô kiến quốc đã chặn bọn chúng lại trước khi chúng kịp làm hại nàng mà thôi.
trần tiểu uyển nhìn ngô kiến quốc trân trối, miệng nàng mấp máy như muốn nói gì đó, nước mắt bất tri bất giác lăn dài trên gò má.
ngô kiến quốc không biết nói gì cho phải, nên an ủi nàng sao? không đúng, rõ ràng cô nàng này chỉ ngồi chờ một chỗ, lão tử mới là người chiến đấu sống chết với mấy tên đặc chủng binh kia, ta mới là người cần sự an ủi chứ? còn khóc, ngô kiến quốc ta vì cha con các người mà dính vào một cái rắc rối lớn, ta tìm ai để khóc đây? những lời này ra đến miệng, lại bị ngô kiến quốc nuốt vào.
- không có gì, ta đã xử lý mấy