Dịch: Lãng Nhân Môn***
Trong ốc đảo, khắp núi đồi, mặt đất toàn là thủy triều kiến ào ào mãnh liệt, ai nấy đều tê cả da đầu, không rét mà run.
Kinh hãi tới độ không thốt thành lời. Tuyệt vọng.
Số lượng khổng lồ thế này, thành biển thành núi, ai có thể chống cự nổi?
Lần này chết chắc!
Ầm!
Thủy triều kiến lửa cao tới vài trượng đã đâm vào bên trên vòm cung đỏ, tạo thành tiếng nổ rung trời, đồng thời cũng đánh thức đám thiên tài bảng Thần Thông. Khi thấy vòm cung đỏ vẫn vững chắc như núi, ngăn đợt thủy triều kiến lửa bên ngoài, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
- Mau! Bỏ bảo khí đi, cắm cờ lại chỗ cũ! Trấn áp thủy triều kiến lửa!
Hàn Siêu đứng trên ngọn cây, hắn kịp phản ứng lại đầu tiên nên quát lớn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cũng phản ứng lại, họ nhìn về phía bảo khí, không khỏi sững sờ.
Chẳng biết từ lúc nào, Hứa Quang đã đoạt được bảo khí vào tay, cậu ta nở một nụ cười âm u, khinh thường nhìn chằm chằm vào Hàn Siêu, không nói nhiều lời mà chỉ phun ra hai chữ:
- Rời đi!
Giọng nói vừa vang lên, bạch quang lập tức quét tới, bao trùm lên Hứa Quang rồi biến mất không thấy gì nữa.
Cậu ta đã cầm bảo khí và được truyền tống ra ngoài rồi!
- Ngu xuẩn!
Thấy vậy, Hàn Siêu thầm mắng.
Đệ nhất trọng đã xuất hiện bảo khí, vậy thì đệ nhị, đệ tam chẳng phải sẽ còn có bảo khí lợi hại hơn sao?
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Hàn Siêu từ bỏ Lục Đinh Lục Giáp thần tháp, bởi lẽ sau này sẽ có bảo khí đáng giá hơn đang chờ hắn!
Hắn tính toán rất nhiều.
Trơ mắt nhìn bảo khí bị cướp đi, rồi lại nhìn lên vòm cung đỏ và đàn kiến đang điên cuồng gặm cắn, không ít thiên tài bảng Thần Thông nảy sinh oán giận, lâm vào tuyệt vọng.
Chẳng ngờ ba năm chịu khổ, chờ tới bí cảnh tầm bảo rồi lại nhận được kết quả thế này.
- Những người này còn trẻ, khi lâm vào tuyệt cảnh sẽ dễ sinh oán giận.
Cảm nhận được ánh mắt của đám người, Hàn Siêu lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Những thứ phát sinh trong bí cảnh rõ ràng đều do đại năng của Vạn Chân tiên môn thiết kế ra. Vòi rồng, bão cát khiến bọn họ chạy tới ốc đảo rồi phát hiện ra bia đá và cột cờ. Sau đó, cột cờ bị nhổ lên, đương nhiên nó cũng nằm trong tính toán, cho tới lúc này, mọi thứ đều thuận theo lẽ thường.
Thủy triều kiến bộc phát, bao vây ốc đảo.
Vì sao? Là vì thử lòng người, lấy ra kẻ thực tài, có thể đào tạo được tỏng đám thiên tài ngoại môn.
Một người khi đối mặt với hoàn cảnh tuyệt vọng sẽ lộ ra bản tính đích thực, là dũng cảm đối diện hay lâm trận lùi bước?
Mọi thứ sẽ bày ra rõ ràng trước mắt các trưởng lão tiên môn.
Hứa Quang tham lam tư lợi, bỏ qua tính mạng đồng môn, đã bị loại! Dù cho cậu ta có tu luyện tới đệ nhất, chức chưởng môn cũng không có khả năng được truyền cho cậu ta.
- Được rồi, bây giờ chúng ta đã bị nhốt, nếu muốn đi thì cứ đi. Những người còn lại, nghe theo lệnh ta!
Hàn Siêu nhìn lướt thật nhanh, đếm thấy có một trăm lẻ ba người còn lại trong bí cảnh.
Có người sắc mặt đã kinh hoàng, mặt mày trắng bệch, có người đảo mắt cố gắng trấn định, có người nhìn quanh do dự, muốn đi mà lại chẳng cam tâm.
Còn có vài người là Phong Thanh Đàm, Tiêu Tư Huyền, Lam Cảnh và Trương Dịch An thì mặt mày trầm tư, cực kì bình tĩnh.
Hàn Siêu vừa dứt lời, đã có bảy thiếu nam, năm thiếu nữ nhìn hắn với ánh mắt phẫn hận một lúc rồi hô hai chữ "Rời đi", sau đó họ hóa thành luồng sáng trắng, biến mất.
Một trăm lẻ ba người chỉ còn lại chín mươi mốt.
Mười hai người kia còn chưa rơi vào tuyệt cảnh mà ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, lập tức rút lui, đã bị loại.
- Hàn Siêu, họa là do ngươi gây ra, tại sao phải nghe lệnh ngươi?
Giữa ốc đảo, trên khoảng đất trống, Lam Cảnh cầm trường kiếm, ánh mắt sắc lạnh, lạnh lùng hỏi.
- Ngươi nói đúng! Họa là ta gây ra, trách nhiệm tất nhiên là ta phải gánh! Hơn nữa, ta là thập cảnh Nhục Thân, Thông Thần chi cảnh, có thể nhìn rõ chân tơ kẽ tóc, cảnh giới cao hơn tất cả các ngươi. Các ngươi không nghe ta thì nghe ai?
Hàn Siêu vô cùng tự tin, hắn khẽ cong gối bật lên, cơ thể bay vút như đạn pháo rồi rơi xuống mặt cỏ cách xa mười trượng, dùng một đấm đánh nát đại thụ chặn ngang bên cạnh.
Ầm!
Thân cây nổ tung, những con kiến lửa to bên trong thân cây bị nện phải đều bay xa vài trượng, đập vào một gốc cây to ngang eo người.
Thông Thần chi cảnh, bất kì động tĩnh nào trong vòng trăm trượng đều không thể qua mắt hắn.
Nhưng những con kiến to như nắm đấm kia sau khi rơi xuống cỏ thì chỉ lắc lắc xúc giác dài hơn một thước, bình an vô sự bò lên, mắt chúng sáng ánh đỏ rồi tạo ra một tiếng kêu trầm, sau đó vọt lên, nhào về phía Hàn Siêu.
- Tất cả mọi người phải cẩn thận với Thiết Hỏa Nghị trốn trong ốc đảo! Tất cả hãy đứng gần ta trong phạm vi ba trăm trượng, trước tiên hãy hợp sức giải quyết những con Thiết Hỏa Nghị đao thương bất nhập, không thể phá vỡ này đã! Chúng ra quỷ dị, gặp phải trọng kích vạn cân mà vẫn bình yên vô sự. Nếu Nhục Thể đụng phải, cơ thể sẽ như bị lửa thiêu!
Hàn Siêu lắc nắm tay phải rồi tung người bay lên tránh đám Thiết Hỏa Nghị đang nhào tới, sau khi nhảy xa ba trượng, hắn bỗng giậm chân.
Bãi cỏ nổ tung, một con Thiết Hỏa Nghị vừa chui đầu khỏi đám cỏ đã bị đạp về.
- Nghe hắn! Trước tạm bỏ qua thành kiến, kết thành trận tam tài, quét sách Thiết Hỏa Nghị trong ốc đảo đã!
Lúc này, Phong Thanh Đàm móc nhẹ chân, cột cờ tam giác bay lên, bắn về phía Hàn Siêu, đồng thời cậu ta cũng nhún chân, bay tới cạnh Hàn Siêu.
- Cảm ơn! Phía tay trái của ngươi, cách ba mươi trượng, trọng bụi cỏ có một con!
Hàn Siêu cười lớn rồi chụp lấy cột cờ, hắn tung người lên, cột cờ xẹt như điện đâm vào thảm cỏ, một con Thiết Hỏa Nghị được bao vây bên trong bùn đất bị bật tung lên.
Cả vạn châm băng xé không gian mà tới, đông lạnh con kiến này thành một bức tượng.
Tiêu Tư Huyền đang ở giữa không trung, tinh linh bên cạnh hắn cũng phun ra pháp thuật băng châm:
- Chuyện ngươi mắng ta khi trước, ngày sau ta tính sổ!
- Được, ngày sau lại tính sổ với ngươi!
Chẳng biết từ lúc nào, Lam Cảnh đã vọt đến, mặt mày lạnh như băng, cầm Ngân Kiếm trong tay đâm nhanh như
chớp vào bức tượng băng rồi khẽ xoay tay, con Thiết Hỏa Nghị đã chia năm xẻ bảy.
Những người này mới thực sự thông minh, tình thế ép người, có thể hành xử theo hoàn cảnh, bỏ qua thành kiến, chém giết Thiết Hỏa Nghị một cách ăn ý như bạn bè đã quen biết nhiều năm.
Nhìn các đại thiên tài làm việc như vậy, những người còn lại đều cố nén sợ hãi, không để ý tới thủy triều kiến bên ngoài vòm cung nữa mà kết thành tốp năm tốp ba, dàn trận rồi đi giết kiến lửa theo chỉ đạo của Hàn Siêu.
Trương Dịch An lại càng mượn cớ xum xoe, y cùng Chúc sư muội của mình, một công một thủ, phối hợp ngày càng thuần thục, thậm chí còn lộ ra tình ý mập mờ.
Cứ như vậy, Hàn Siêu phát hiện chỗ ẩn nấp của kiến lửa, Tiêu Tư Huyền phóng băng châm đông cứng chúng lại, Lam Cảnh sẽ dùng bảo kiếm chém giết, Phong Thanh Đàm thì cấp cứu bốn phương.
Tình hình được khống chế trong chốc lát.
Nhưng kiến trong ốc đảo tầng tầng lớp lớp, dường như không thể giết sạch! Áp lực như mây đen bao phủ những thiên tài bảng Thần Thông ở đây.
- Cẩn thận!
Đột nhiên Hàn Siêu quát to, cột cờ trong tay hắn bắn ra, vút qua trăm trượng, bắn về phía sau lưng của ba thiếu niên thiên tài.
Ba con kiến vừa nhảy ra từ lòng hồ với ý đồ đánh lén đã tan xác.
Trong hồ cũng có Thiết Hỏa Nghị!
- Cảm ơn!
Ba người thấy vậy thì giật mình, vội vàng nói cảm ơn.
Nếu những con kiến này nhảy lên người, bị những xúc giác bén nhọn kia đâm một cái thì mình đồng da sắt cũng rách, phủi chúng đi cũng mất cả một mảng huyết nhục.
Có vài thiếu niên không quan sát, bị công kích và trọng thương, chỉ có thể ôm hận rời khỏi bí cảnh.
Không chờ họ nói hết lời, đám người lại hoảng hốt nhận ra những thứ đỏ rực phía dưới lớp bùn ở đáy hồ chính là Thiết Hỏa Nghị!
Cả một hồ nước lớn thế này, sợ là phải có tới vạn con!
- Tất cả tập trung, kết trận phòng thủ, quét sạch kiến trong hồ!
Hàn Siêu thấy vậy thì nhíu mày, hắn nhìn thoáng qua, nhận ra lá cờ tam giác đã đầy vết rách, sợ là chẳng thể dùng thêm được mấy làn.
Lúc này, trong cơ thể hắn bỗng toát ra ánh sáng đỏ, long khí bộc phát, thân hình to lớn hơn mấy lần, biến thành một người lực lượng cao ba mét.
Hắn tung người đi vào bãi đất trống, bàn tay to như quạt lá cọ mở ra, những ngón tay lớn như củ cà rốt nắm lấy hai tấm bia đá xanh, nhổ chúng lên!
Ầm ầm!
Mặt đất rạn nứt, tấm bia chữ "bảo" và chữ "vật" đã bị nhổ tận gốc, được hắn cầm trong tay.
- Chậc chậc, đây chính là thanh cương thạch cứng rắn, nặng nề trứ danh. Hai tấm bia này dài tám thước, rộng thước rưỡi, dày một thước, một tấm nặng một vạn ba ngàn năm trăm cân. Cửu Khiếu Thăng Long Đan quả là lợi hại!
Trương Dịch An nghe động tĩnh mà tới, thấy được cảnh bạt núi này, quả là kinh động như được gặp thiên nhân.
Ngay cả Tiêu Tư Huyền nhìn thấy cảnh này, ánh mắt cũng lóe sáng, lòng sinh bội phục.
Nhất phẩm Nhục Thân, thần lực vạn cân!
Nhưng Hàn Siêu này, hai tay cầm hai tấm bia từ thanh cương thạch nặng cả vạn cân mà vẫn nhẹ nhàng, quả thực giống như Viễn Cổ Cự Nhân, thiên thần hạ phàm!
Người đứng đầu đệ tử ngoại môn, danh xứng với thực, khiến người ta không thể không phục.
- Chết đi!
Đúng lúc này, Hàn Siêu cầm theo bia đá vạn cân, vọt lên rồi nện xuống bên hồ, chẳng khác nào một ngọn núi rơi xuống khiến đất rung núi chuyển.
Một khắc sau, hai tay hắn đã nổi bắp thịt cuồn cuộn, gân xanh lộ ra, thô to như gân rồng, hắn cầm hai tấm bia đá vỗ vào nhau.
Ầm!
Gió lớn thổi ào ào.
Hai tấm bia đá lớn đập mạnh vào nhau tạo nên tiếng vang cực lớn, chẳng khác nào sấm rền, mười mấy con Thiết Hỏa Nghị vừa vọt lên từ trong hồ đã thành một đống máu trong tích tắc.
Cảnh tượng kia chẳng khác nào người ta dùng hai tay đập muỗi.
- Sảng khoái thật!
Hàn Siêu cười ha ha, hắn cảm thấy huyết dịch như sôi trào, ầm ầm chảy xiết, sức mạnh đang vận chuyển trong cơ thể, hắn cảm giác như chuyện gì mình cũng làm được, có cảm giác ta chính là thần!
Đây là sự tuyệt vời của sức mạnh!
Ầm ầm ầm!
Cứ như vậy, Hàn Siêu cao hơn ba mét đứng bên hồ chẳng khác nào một ngọn núi không thể vượt qua, lại giống như một con rồng đang nằm, chấn nhiếp vạn vật, đánh đâu thắng đó.
Đám Thiết Hỏa Nghị đang lao về phía các thiên tài bảng Thần Thông lúc này sợ hãi long uy, không dám tới gần, chúng bị Hàn Siêu dùng hai tấm bia đập thành một đống nát bét.
Nếu có con nào lọt qua Hàn Siêu thì Tiêu Tư Huyền sẽ dùng tinh linh pháp thuật, Lam Cảnh dùng bảo kiếm, Phong Thanh Đàm dùng chùy bạc, ba người tạo thành ba tầng phòng hộ, hoàn toàn không khiến những người khác bị thương.
Phải, Phong Thanh Đàm hào hoa phong nhã lại dùng một tinh vật là chùy bạc, tinh quang bao quanh, một chùy nện xuống là khiến Thiết Hỏa Nghị rách nát toàn thân, hai chùy nện xuống là đầu kiến tan nát.
Cảm giác cực kì tương phản.
Đã không còn ai bị thương, những con kiến trồi lên từ lòng hồ đều bị giết, thi thể rải đầy đấy, máu nhuộm đỏ hồ.