Dịch: Lãng Nhân Môn***
Một tia sáng bắn từ trên thái cổ long ngọc chu xuống, chiếu vào trên bóng người xuất hiện cách đó hai mươi trượng, đó là một lão giả tóc trắng mặc áo bào màu bạc, sắc mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, dưới chân lão là một thanh trường kiếm xanh ngọc lấp lánh ánh sáng.
- Bái kiến Lê Hoa sư tỷ! Xin sư tỷ cho xem lệnh bài của tiên môn.
Lão giả tóc trắng cung kính chắp tay nói.
Lê Hoa nghe thế thì phất tay áo lên, một tấm ngọc bài to cỡ bàn tay, trong suốt óng ánh xuất hiện, bên trên khắc nhiều đường vân giống như một tinh trận.
Khi Lê Hoa viện chủ sử dụng pháp lực, ngọc bài liền sáng lên, một đám sương mù vây lấy hai chữ vàng “Chân Tiên” lơ lửng trên không trung, tản ra khí tức huyền diệu.
- Được! Mời sư tỷ lên thuyền rồng! Còn những người khác…
Lão giả tóc trắng liếc quanh một lượt rồi thoáng quay đầu lại nhìn vào Hàn Siêu.
Hàn Siêu chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, giống như bị người khác nhìn sạch.
- Hắn ta là thiên tài mà ta đề cử tham gia vào kỳ sát hạch nhập môn!
Đúng lúc này, Lê Hoa viện chủ bật ngón tay, một tờ giấy tuyết bay ra từ trong tay áo của cô, dựng dứng giữa không trung, lấy tay làm bút, trên đầu ngón tay xuất hiện nhiều tia điện màu tím, cô bắt đầu viết chữ lên tờ giấy.
Một lúc sau, trên tờ giấy ngưng tụ một hàng chữ bằng lôi điện màu tím không ngừng lấp lóe như có linh tính.
- Chậc chậc, nét bút của sư tỷ sắc bén, bên trong có băng lôi phong chuyển động, sinh sôi không ngừng! Xem ra sư tỷ đã bước đến Trường Sinh chi môn rồi! Sư đệ xin chúc mừng sư tỷ tiến lên Trường Sinh bí cảnh, tấn thăng đệ tử chân truyền!
Hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, lão giả khom người xuống bái.
- Ừm.
Sắc mặt của Lê Hoa viện chủ vẫn lạnh lùng, tiện tay búng một cái, tờ giấy kia liền bay vào trong tay Hàn Siêu.
Hàn Siêu cầm lấy xem, lôi điện tím ngưng lại thành tám chữ: “Hàn Siêu, khảo hạch nhập môn, Lê Hoa!”
- Chữ đẹp!
Cho dù Hàn Siêu không biết thư pháp thì cũng nhận ra chữ này xứng danh đại sư.
- Nhớ kĩ đấy! Trong vòng một trăm năm, bọn chúng không chết thì ngươi chết!
Lạnh giọng nói xong, Lê Hoa viện chủ bay lên thuyền Thái Cổ Long Vương, ngay sau đó chiếc thuyền bắn ra một tia sáng, đem long châu hút vào trong thuyền, biến mất không dấu vết.
- Thiếu niên à, đi thôi.
Thấy Lê Hoa đã đi xa, linh kiếm dưới chân lão giả lượn một vòng, lão ta túm lấy Hàn Siêu, bay về phía khoang đáy của chiếc thuyền.
Khi đến gần hơn một chút, hai người chui vào trong một vảy rồng bạch ngọc, đợi đến khi ánh sáng màu trắng biến mất thì hắn đã xuất hiện trong quảng trường bạch ngọc!
Bên ngoài quảng trường, hàng loạt cung điện bằng ngọc chằng chịt chui từ dưới đất lên, không ngờ lại là một tòa thành trì khổng lồ. Nhìn từ trên xuống có thể thấy già trẻ lớn bé qua lại tấp nập, người nào cũng tràn đầy tinh khí, hiển nhiên đều đã tu luyện đến Nhục Thân tam phẩm.
Không tưởng tượng nổi hóa ra bên trong thuyền rồng lại là một thành trì nguy nga như thế!
Sự thần thông của tiên gia thật sự khiến cho người ta phải kinh hãi ngưỡng mộ!
- Nơi đây là Khấu Tiên thành, là nơi ở, nơi tu luyện của hàng triệu đệ tử ngoại môn của Vạn Chân Tiên Môn ở Đông Châu Vực. Sau khi thông qua khảo hạch mới được mặc áo bào bạc, nhận một tấm lệnh bài môn phái và có một chốn để ở.
Lão giả tóc trắng thu linh kiếm lại, giới thiệu với Hàn Siêu.
- Xin hỏi tiền bối phải đi đâu để tham gia khảo hạch nhập môn?
Hàn Siêu thầm gật đầu trong lòng, mỉm cười chắp tay hỏi.
- Ngươi có nhìn thấy những người đang mặc áo bào màu bạc kia không, bọn họ chính là đệ tử ngoại môn, chỉ cần đánh bại bọn họ là có thể cướp được áo bào của họ, trở thành đệ tử Vạn Chân Tiên Môn chúng ta!
Lão giả tóc trắng tiện tay chỉ rồi cười nhạt, nụ cười của lão đầy lạnh lùng.
- Quyết liệt thế à?
Hàn Siêu nhướng mày hỏi lại.
- Quyết liệt ư? Đúng thế! Quyết liệt thế đấy!
Sắc mặt của lão giả tóc trắng trở nên lạnh lùng, trước mắt hiện lên hồi ức trước kia, lão trầm giọng nói:
- Trường sinh vốn là nghịch thiên, trên con đường này không biết có bao nhiêu kiếp nạn! Chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ lập tức vong mạng! Nếu như ngay cả khảo hạch nhập môn đơn giản này mà cũng không qua thì có tư cách gì mà đòi trường sinh chứ?
- Có lý!
Hàn Siêu gật đầu, không phản bác lại.
- Được rồi! Lão phu đi đây, ngươi tự lo lấy thân mình đi!
Lão giả phấy tay áo xoay người bước lên ngự kiếm rồi bay lên không trung.
Chỉ còn đúng Hàn Siêu cô đơn đứng nguyên chỗ cũ, ở nơi xa lạ này chỉ toàn những người xa lạ, những kẻ xung quanh đều ném cho hắn ánh mắt khinh khi miệt thị, không có ý tốt.
Hàn Siêu mỉm cười, không hề tỏ ra sợ sệt mà ngược lại còn chắp hai tay ra sau lưng đi dạo khắp nơi, tựa như một đứa trẻ tò mò lần đầu tiên được vào vườn bách thú vậy.
…
- Lê Hoa, người mà ngươi đưa về lần này không tầm thường đâu! Nhìn hắn xem, lạc giữa đám người, người mặc áo vải, khí tức yếu nhược, đứng ở nơi toàn là đệ tử ngoại môn Nhục Thân tam phẩm trở lên vô cùng bắt mắt! Nhưng hắn lại không hề tỏ ra sợ sệt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhàn nhã dạo chơi như kẻ giàu có đang đi dạo trong chính hậu hoa viên nhà mình vậy!
Bên trong cung điện lấp lánh ánh sáng, một người phụ nữ quyến rũ mặc bộ váy nghê thường màu vàng nhạt nằm nghiêng trên giường ngọc, lộ nửa bộ ngực, liếc về phía đài cao giữa sảnh.
Đó là một cái đài bạch ngọc, trên đài có dựng nhiều khối ngọc, bên trong có nhiều chấm đen dày kịt đang chuyển động.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ kinh ngạc phát hiện ra đài bạch ngọc này lại là phiên bản thu nhỏ của Khấu Tiên thành, những điểm đen di chuyển đó là đệ tử ngoại môn trong thành!
Lê Hoa ngồi bên cạnh đài, giơ ngón tay búp măng của mình ra chỉ vào một điểm, một chiếc gương bằng nước hình vuông lập tức hiện lên, dõi theo người đang di chuyển trong gương từ góc nhìn của “thượng đế”.
Người trong gương chính là Hàn Siêu!
Pháp thuật của tiên gia quả là thần kỳ!
Thấy Lê Hoa bình tĩnh không nói gì, người phụ nữ quyến rũ nằm trên tháp ngọc bước xuống, đi tới bên cạnh Lê Hoa, phả hơi thở như lan của mình vào tai cô:
- Lê Hoa ngươi ngươi!
- Hừ! Cô vẫn khiến người khác ghét như thế.
Lê Hoa giơ tay đẩy cô ta ra rồi xoay đầu nhìn chăm chú vào Hàn Siêu trong gương.
- Ôi ôi, đúng là kẻ nhẫn tâm!
Người phụ nữ xinh đẹp kia cũng không hề tức giận mà chỉ nói dỗi một câu rồi xoay người về tháp ngọc nằm, cười khanh khách nói:
- Lê Hoa, hai mươi năm trước ngươi đã thua, trong lòng ắt sinh buồn bực, ngươi hiểu rõ ý niệm nhất định phải tấn thăng lên Trường Sinh chi cảnh nó như
thế nào mà, lẽ nào ngươi còn muốn kẻ này cũng tấn thăng lên Thần Thông cảnh sao, ồ, không đúng! Sao tên này lại là thái giám, còn bị phế hết tinh mạch nữa! Lê Hoa à, ngươi điên à? Ngươi dùng hết bốn suất đề cử tích góp trong suốt 20 năm nay rồi à?
Người phụ nữ xinh đẹp nọ kinh ngạc đứng dậy, giơ tay bắn ra ba tia sáng về phía đài bạch ngọc.
Ngay lập tức phía trên đài bạch ngọc có ba tấm gương nước ngưng tụ lại.
Trong ba chiếc gương hiện lên hình ảnh của ba người, một là thiếu nữ mặc áo xanh, một thiếu niên vận áo đen dáng cao gầy và một tên béo áo vàng.
Cô ta chỉ vào ba người này rồi lắc đầu liên tục:
- Ba thiên tài của Đại Huyền vương triều mà ngươi đưa tới ấy, một kẻ thì quản lí ruộng đất thay người ta, một người thì nuôi linh thú cho người, còn một tên thì làm chân chạy, không một ai có thể vượt qua kỳ thi sát hạch nhập môn, không được mặc áo bào bạc! Không đúng, chẳng lẽ tên thái giám đó chính là người cuối cùng trong bốn thiên tài của Đại Huyền vương triều đó à?
- Không!
Lệ Hòa lắc đầu đầy lạnh lùng.
Người kia nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm.
- Hắn ta là người đứng đầu trong bốn thiên tài!
Lê Hoa cất giọng lạnh nhạt.
Người phụ nữ kia không khỏi kinh ngạc, chỉ vào Hàn Siêu trong tấm gương bằng nước, trợn to hai mắt:
- Cái tên bị phế hết tinh mạch lại còn là thái giám này á? Là người đứng đầu trong bốn thiên tài ư? Nếu không uống tiên đan thì đến tinh mạch hắn cũng không nối lại được, sao có thể tấn thăng lên Thần Thông cảnh được chứ? Lê Hoa, ngươi là đồ ngốc à?
- Ta đưa tiên đan Cửu Khiếu Thăng Long cho hắn uống rồi!
Lê Hoa trần thuật bằng giọng lạnh lùng.
- Cái gì?
Người nọ hét lên, mất hết bình tĩnh, hết nhìn Lê Hoa lại quay sang nhìn tấm kính với vẻ không thể tin:
- Ngươi nói đến tiên đan Cửu Khiếu Thăng Long mà tên phụ lòng Tần Huyền Cơ nhọc lòng diễn trò cũng không xin được đấy á? Ngươi cho tên đó uống rồi à?! Trời ơi! Nếu tên này mà không phải là thái giám thì ta còn tưởng rằng ngươi bị hắn lấy mất hồng hoàn chứ!
- Hừ! Lục Tiêm Đề! Ngươi đừng nói bậy, có tin tối này bà đây đưa người lên giường của hắn ta không!
Lệ Hoa lạnh mặt nói, linh lực khắp người khởi động.
- Há há, cho dù ta có muốn thì tên đó cũng không làm gì được! Chẳng lẽ còn để hắn dùng ngón tay hay lưỡi à?
Người phụ nữ xinh đẹp tên là Lục Tiêm Đề kia cười yêu kiều, tiếng cười khiến xương cốt người ta mềm cả ra.
Thấy sắc mặt của Lê Hoa ngày càng lạnh, nhiệt độ trong phòng giảm xuống, kết thành từng tầng băng mỏng, Lục Tiêm Đề ngừng cười, lắc đầu cảm thán:
- Lê Hoa, mắt nhìn đàn ông của ngươi tệ quá! Hai mươi năm trước đã thế, hai mươi năm sau vẫn là như thế! Ngươi xem này, kẻ mà ngươi đem về chưa đến một ngày là bị người ta đánh chết rồi.
Lê Hoa nghe thế thì ngẩng đầu lên, phát hiện ra Hàn Siêu trong gương đã đi vào Tiên Thiện điện, vừa định ngồi xuống thì đã bị mấy đệ tử ngoại môn mặc áo bào bạc vây lấy.
Ngay tức khắc, đôi mày liễu của cô dựng lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại.
…
Hàn Siêu đi dạo nửa ngày trong Khấu Tiên thành, mà càng đi càng mệt, lần theo mùi đồ ăn thơm lừng, hắn đi xuyên qua con phố bạch ngọc, đi đến một tòa cung điện nguy nga.
Tiên Thiện điện!
Nhìn thấy ba chữ lớn trên cung điện, Hàn Siêu đi vào, thấy cảnh mọi người ăn cơm trước mặt hắn không khỏi kinh ngạc.
Sảnh đường rộng lớn, người người qua lại tấp nập!
Quét mắt nhìn quanh, chỉ thấy từng hàng ghế ngọc rộng rãi, đếm sơ qua thì có đến hàng trăm ngàn chiếc! Có vô số đệ tử ngoại môn đi qua đi lại, có người đơn độc một mình, cũng có nhóm dăm ba người ngồi lại với nhau, hoặc đang nói chuyện, hoặc ngồi bên bàn ngọc chú tâm ăn cơm.
Trong tiếng người xôn xao, Hàn Siêu nghe thấy đề tài thảo luận của mấy tên đệ tử này không phải là điểm số cao thấp, trò chơi hay các minh tinh mà là tu vi võ đạo, còn có một số nhiệm vụ tạp dịch nữa.
Thật sự là một cảnh tượng hoành tráng!
Trong lòng Hàn Siêu run lên, đây chính là thế giới tu tiên.
Hôm nay hắn đã ở trong thế giới đó.
Đúng vào lúc hắn tìm được một cái bàn ngọc còn trống, vừa muốn ngồi xuống xả hơi chốc lát thì bốn tên thiếu niên mặc áo bào màu bạc liền vây kín lấy hắn, tên nào tên nấy hung tợn dữ dằn.
- Tên kia, đây là nơi chỉ đệ tử ngoại môn mới được ngồi, một tên bỏ đi đến tu vi Nhục Thân cảnh còn không có thì lấy tư cách gì mà ngồi đây, cút đi cho bổn công tử!
Kẻ cầm đầu bốn người là một tên có hai mắt hẹp dài, gương mặt như hình tam giác, gã híp mắt lại, tựa như một con rắn độc âm hiểm, chỉ đợi thời cơ chọn người mà cắn.
Nghe thấy những lời kiêu ngạo tràn ngập sự khinh miệt của gã, Hàn Siêu không hề hoảng hốt, hắn liếc xéo gã và nói:
- Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh thì cứ ra tay đi, nếu như ta mở miệng kêu đau thì coi như ta thua.
Không phải Hàn Siêu chủ quan, trong thành Khấu Tiên này mà không có pháp lệnh nghiêm ngặt thì hàng triệu đệ tử ngoại môn này đã loạn từ lâu rồi.
Thiết nghĩ ở đây chắc hẳn không cho đệ tử tự ý đấu đá nhau.
- Hừ! Lá gan của ngươi cũng to đấy chứ!
Thiếu niên âm độc kia mỉm cười, tiếng xương cốt lộc cộc vang lên, gã gầm lên như một con mãnh hổ:
- Chư vị đồng môn, hôm nay ta xin tuyên bố, nếu như ai mà dám giao việc tạp dịch cho tên này thì chính là kẻ thù của Trịnh Chi Sảng ta!