Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Thiên Vũ Thành.
Thủ đô Thiên Vũ Quận.
Lịch sử tòa thành này còn lâu hơn Đông Lăng thành, quy mô cũng lớn hơn nhiều, vẻn vẹn cổng thành đã cao mười trượng. Điều này làm cho đám Pháp Tể vừa tới khiếp sợ không thôi.
Một khắc này.
Bọn họ giống như trở thành những tên nhà quê.
Cao Viễn Chúc đã tới Thiên Vũ Thành, nên khi nhìn thấy cổng thành to lớn kia cũng không giật mình.
Vân Phi Dương cũng không giật mình.
Thành trì trong Thần Giới còn to hơn rất nhiều, giống như bờ sông Hằng Sa ngày đó, đếm mãi không hết.
Bảo Lỵ ngạc nhiên thốt.
- Viện trưởng, đây chính là Tứ tinh Thành trì sao?
- Ừm.
Cao Viễn Chúc gật đầu.
- Tứ tinh thành trì?
Vân Phi Dương cùng bọn người Pháp Tể mờ mịt.
Cao Viễn Chúc biết những thiếu niên này lí giải quá ít đối với mọi chuyện trên đại lục, cho nên giảng giải.
Nguyên lai.
Thành trì ở Vạn Thế Đại Lục có chia đẳng cấp, nếu có hơn 10 ngàn võ giả đăng ký thường trú thì có thể đạt được giai Nhất Tinh.
Nhất tinh là thấp nhất.
Thập Nhị tinh cao nhất.
Thiên Vũ Thành là tứ tinh.
Đông Lăng thành là tam tinh, thấp hơn một bậc.
Số Tinh có thể tăng lên, Thiên Vũ Thành cũng mới tăng từ mười năm trước.
Mà số Tinh thành thị muốn tăng thì cần phải khảo hạch trên mọi phương diện, quan trọng nhất là tu vi bình quân của võ giả thường trú trong nội thành.
Đông Lăng thành võ giả không ít, tu vi bình quân cũng chỉ có Vũ Đồ sơ kỳ, Thiên Vũ Thành không giống vậy, tu vi bình quân võ giả mơi này đã đạt đến Vũ Đồ trung kỳ.
Thành thị có Tinh giai cao hơn thì tu vi bình quân cũng cao hơn.
Nghe nói tại khu vực trung tâm Vạn Thế Đại Lục có một tòa Tổ Long Thành, tinh giai đã đạt tới Thập Nhị tinh, tu vi bình quân đạt Vũ Tông hậu kỳ!
Nó nghĩa gì?
Chính là nói, khi đi trên đường mà đụng phải một người đi, người ta rất có thể là cường giả Vũ Tông hậu kỳ.
Thực ra, Thập Nhị tinh cũng không phải giới hạn, còn có Thập Tam tinh, Thập Tứ tinh.
Nhưng.
Vạn Thế Đại Lục trải qua vô số năm tháng, chưa có một tòa thành nào có thể đột phá Thập Tam tinh.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Muốn đạt tới tinh giai này, thường trú thấp nhất phải 10 ngàn võ giả, tu vi phải đạt tới Vũ Vương cấp.
Vũ Đồ, Vũ Sư, Vũ Tông.
Thực lực của các võ giả thường chênh lệch cũng không quá lớn, võ giả với thiên tư bất phàm chỉ cần cố gắng, sớm muộn gì cũng đột phá.
Nhưng.
Với cảnh giới Vũ Vương này tựa như một rạch trời, có thể bước vào cảnh giới này, không chỉ cần thiên tư cùng nỗ lực mà còn phải xem cơ duyên.
Rất nhiều Vũ Tông đỉnh phong cả đời cũng không đột phá lên Vũ Vương.
Cho nên.
Một thành trì mà thực lực bình quân là Vũ Vương, từ lịch sử Vạn Thế Đại Lục mà nhìn, nó chưa từng xuất hiện!
Trên thực tế.
Tổ Long Thành sở dĩ có thể được đánh giá thập nhị tinh cũng nhờ số lượng võ giả gắt gao dừng tại 10 ngàn, cũng công bố văn bản quy định rõ ràng, không phải tu vi Vũ Tông hậu kỳ không được vào ở.
Nếu như không phải hạn chế võ giả, với số lượng lớn hạ cấp võ giả tràn vào, thực lực bình quân khẳng định sẽ bị kéo xuống rất nhiều.
- Tinh giai thành trì.
Nghe Cao Viễn Chúc giải thích, Vân Phi Dương âm thầm cười nói:
- Trông có vẻ rất thú vị.
- Tiểu huynh đệ!
Đột nhiên, Vương Hổ vỗ vỗ bả vai hắn nói.
- Nếu đã đi vào Thiên Vũ Thành, nhiệm vụ của vi huynh coi như hoàn thành, nếu ngày nào đó có thể lại gặp nhau thì nhất định phải thống khoái uống một bữa.
- Ừm.
Vân Phi Dương cười đáp.
Vương Hổ hướng về phía Cao Viễn Chúc chắp tay, nói:
- Cao viện trưởng, cáo từ!
Cao Viễn Chúc đáp lễ:
- Cáo từ!
Vương Hổ cưỡi ngựa, thay đổi phương hướng, mang hai ngàn nhân mã tiến về trụ sở Vạn Quang Quân ở ngoại thành, trên đường hắn thủy chung suy nghĩ khi trở lại quân doanh làm sao bàn giao với Đại tướng quân, lại làm thế nào để giết Đổng Bưu!
Đám người Vân Phi Dương vào thành.
Trong thành có kiến trúc tương tự Đông Lăng thành, nhưng đường thì rộng lớn hơn, võ giả bên trong đại đa số có tu vi Vũ Đồ.
Bảo Lỵ ngưng trọng nói:
- Không hổ là tứ tinh thành trì.
Đông Lăng thành không phải không có Vũ Đồ, nhưng nếu so sánh thì còn kém rất nhiều.
- Lão sư, tứ tinh rất ngưu sao?
Vân Phi Dương đi chính giữa, hai tay để sau gáy, không hề hoang mang nói:
- Nếu như ta thành lập một tòa thành thập nhị tinh, ngươi có phải ngoác mồm kinh ngạc không?
Bảo Lỵ liếc hắn một cái, nói:
- Tiểu tử, ngươi cứ nói khoác.
- Xoát.
Vân Phi Dương xoay người, đi ngược lại nói:
- Lão sư, ngươi không tin ta?
La Mục nắm thật chặt quyền, bởi vì trong ngôn ngữ tên này cất giấu ngạo ý
và cuồng dã đến cấp độ lô hỏa thuần thanh.
Chính mình cùng hắn so sánh, kém quá xa!
- Hừ.
Bảo Lỵ giả bộ xuất quyền.
Vân Phi Dương dừng lại, chân thành nói:
- Lão sư, ngươi vẫn chưa tin ta, không bằng đánh cược đi.
Bảo Lỵ ngạc nhiên nói:
- Đánh cược gì?
Vân Phi Dương cười một tiếng, nói:
- Nếu như ta có thể thành lập một tòa thành thập nhị tinh, ngươi gả cho ta.
- …
Khóe miệng bọn người Cao Viễn Chúc run rẩy.
Tiểu gia hỏa này khoác lác thì thôi đi, còn nghiện thổi phồng, thật sự cho rằng thập nhị tinh thành chỉ cần khua môi đã có thể tùy tiện thổi ra?
Hơn nữa.
Một học sinh mà lại nói cưới đạo sư, còn thể thống gì!
Vạn Thế Đại Lục mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng về việc cấm thầy trò yêu nhau, nhưng loại chuyện này nếu như xuất hiện vẫn khó tránh khỏi sẽ bị người ta nói này nói nọ, sẽ bị chỉ trích trái luân thường đạo lý.
Nhưng.
Bảo Lỵ không những không tức giận, ngược lại còn cười quyến rũ.
- Đừng nói Thập nhị tinh thành, chỉ cần ngươi có thể đột phá đến Vũ Hoàng, ta sẽ gả cho ngươi.
- Không không.
Vân Phi Dương khoát tay, kiên định nói:
- Lão sư, ta sẽ lấy Thập nhị tinh Thành làm sính lễ cưới người về.
Bảo Lỵ im lặng.
Đột phá Vũ Hoàng gả cho hắn, kì thực là một loại biến tướng khích lệ, cũng hi vọng tiểu gia hỏa về sau có thể trở thành cường giả cấp Vũ Hoàng.
Không nghĩ tới hắn thích thổi như vậy.
Nói lấy Thập nhị tinh Thành làm sính lễ mà cũng có thể thổi chững chạc đàng hoàng như thế.
La Mục che ngực, vẻ mặt tiều tụy.
Đối mặt phương pháp trang bức như Vân Phi Dương, nội tâm hắn chịu đả kích trầm trọng.
Bảo Lỵ lắc đầu.
- Tốt.
Vân Phi Dương vui vẻ nói:
- Lão sư, người đồng ý đánh cược?
- Ừm.
Bảo Lỵ qua loa nói:
- Ngươi lấy Thập nhị tinh Thành làm sính lễ, ta sẽ gả cho ngươi.
- Một lời đã định!
- Một lời đã định!
Thầy trò hai người ngày hôm nay, trên đường phố Thiên Vũ Thành định ra cuộc cá cược lấy Thập nhị tinh Thành làm sính lễ.
Nếu như để thế nhân biết khẳng định sẽ cười nằm liệt trên đất.
Trái qua vô số năm tháng, chỉ có hai ba Thập nhị tinh Thành xuất hiện ở Vạn Thế Đại Lục!
Đối với bọn họ mà nói, không ai dám nghĩ tới sẽ làm điều này.
Nhưng đối với Vân Phi Dương lại rất nhẹ nhàng, bởi vì hắn có Bách Hoa Thảo mà Dược Thần lưu lại, có thể sản xuất —— Tiên Lộ Quỳnh Tương!
Chỉ cần cảnh giới đủ cao, Tử Dương chi khí đủ mạnh, có thể trong thời gian rất nhanh ngưng tụ ra Tiên Lộ Quỳnh Tương. Đến lúc đó, chọn một tòa thành rồi tìm 10 ngàn người, mỗi người uống mấy cái, cưỡng ép đột phá Vũ Tông hậu kỳ, đó chẳng phải giống như chơi đùa.
Bảo Lỵ lão sư!
Ngươi chạy không thoát, nhất định sẽ là nữ nhân của ta!
Ha ha ha!
Vân Phi Dương vừa đi, một bên chảy nước miếng, cười dâm.
Nhưng vào lúc này, Vân Hoa lấy hết dũng khí đi tới, cúi đầu ngượng ngùng nói:
- Vân Phi Dương, ta… ta không yêu cầu sinh lễ, chỉ cần ngươi nguyện ý, hôm nay ta liền gả cho ngươi.
Phù phù.
Vân Phi Dương trực tiếp ngã xuống đất.
Nữ nhân này… Lão tử tuyệt sẽ không cưới.