Từ khi thiên tài Đông Lăng Học Phủ đi đến đại môn Thiên vũ học phủ, ánh mắt như sao của Chiêm Long đã nhận định La Mục là Vân Phi Dương.
Đây là hắn đã trải qua một phen suy nghĩ rồi mới kết luận.
Thậm chí.
Vào lúc Mộ Dung Chiến xuất thủ lần hai, hắn vẫn kiên trì phán đoán của mình.
Hoặc nói.
Hắn không ngờ cái tên Vân Phi Dương này nguyên lại là một bao cỏ không có tu vi.
Chiêm Long suy đoán sai lầm, từ đó dẫn đường tư duy tất cả mọi người Thiên Vũ Thành, bọn họ cũng coi La Mục như đệ nhất thiên tài Đông Lăng Học Phủ.
Không thể không nói đây là một bi kịch.
Lại không thể không nói, lúc này bị vạch trần, tâm bọn họ thừa nhận tổn thương to lớn.
Giờ phút này.
Ngực Chiêm Long kịch liệt đau nhức, tùy thời trào máu.
Đột nhiên, hắn phẫn nộ nhìn về phía Cao Viễn Chúc, lại chỉ vào La Mục trên đài, nói:
- Hắn... Hắn là ai!
Sự tình Vân Phi Dương, hắn đã nghe nói qua, người có thể chiến thắng Trương Hằng, tuyệt không phải tên không có tu vi, như vậy tên đang đứng trên đài kia là giả mạo!
Cao Viễn Chúc thản nhiên nói:
- Học sinh học phủ ta.
- ...
Chiêm Long gần như gầm thét.
- Ta hỏi ngươi hắn tên gì!
Ai.
Cao Viễn Chúc không đành lòng giấu diếm đáp.
- Hắn gọi La Mục.
Trên thực tế, cũng không phải hắn cố ý, muốn trách thì trách ánh mắt lão nhân này không tốt.
Chiêm Long trợn mắt.
Lại một tên La Mục?! Chẳng lẽ trùng tên?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Một khắc này, trí tuệ Chiêm Long vận động, như nghĩ đến cái gì, chỉ hướng Vân Phi Dương ngồi bên cạnh, nói:
- Hắn là ai!
- Học sinh học phủ ta.
Cao Viễn Chúc thản nhiên nói.
Phốc!
Chiêm Long rốt cục nhịn không được phun ra một ngụm máu.
Hắn che ngực, đầy oán hận nhìn Cao Viễn Chúc, hận không thể xông lên cắn lão bất tử này một cái!
Thổ huyết?
Cao Viễn Chúc lắc đầu, nói:
- Tiểu tử, ngươi nói cho hắn biết, ngươi là ai.
- Đúng.
Vân Phi Dương đứng lên, nho nhã lễ độ nói:
- Chiêm viện trưởng, thực không dám giấu giếm, ta chính là Vân Phi Dương người gặp người thích hoa gặp hoa nở của Đông Lăng Học Phủ.
Đám người Bảo Lỵ xạm mặt.
Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở? Có thể đừng giới thiệu mình như vậy hay không?!!!
- Ngươi... Ngươi là Vân Phi Dương?
Chiêm Long mặc dù đang chất vấn, nhưng nội tâm đã sớm có đáp án, dù sao, trong năm người tu vi hắn cao nhất.
Nguyên lai, gia hỏa mình cho rằng yếu nhất, mới thật sự là Vân Phi Dương.
Nguyên lai, gia hỏa mình nhận lầm mạnh nhất, lại là một phế vật.
Sự thật tàn khốc cỡ nào!
Chiêm viện trưởng biết được chân tướng, nháy mắt tâm thần lao lực quá độ, có xúc động gào khóc.
Muốn khóc, còn có Võ Giả Thiên Vũ Thành.
Bọn họ vào lúc vừa mới bắt đầu cũng coi La Mục như cường giả, dù sao phần bình tĩnh kia, phần thoải mái kia, không phải một bao cỏ không chút tu vi có thể biểu hiện.
Nhưng hết lần này tới lần khác.
Hắn là bao cỏ thứ thiệt!
Nhiều cao thủ như vậy, đều bị lừa.
Nếu dựa theo phong cách Thiên vũ học phủ, La Mục hẳn có thể được phong làm ——Trang Bức Chi Tinh.
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)
...
Chiêm Long và Cao Viễn Chúc đối thoại, đều truyền đến trong tai Mộ Dung Chiến.
Hắn nắm quyền, cúi đầu nhìn La Mục đang nằm trên đất, cả giận quát.
- Nguyên lai, ngươi không chỉ là một phế vật, còn là một tên giả mạo!
Phế vật?
La Mục ngã trên mặt đất thống khổ giãy dụa, trong lòng đắng chát cười rộ lên.
Đúng thế.
Mình là phế vật, siêu cấp phế vật.
Nhưng ta lúc nào nói qua, ta là Vân Phi Dương, do các ngươi ngu ngốc cho rằng như vậy thôi!
Nghĩ tới đây.
Trong lòng La Mục dấy lên lửa giận hừng hực, hắn xoát đứng lên, song quyền nắm chặt, lạnh lùng nói:
- Ta đã nói qua, đừng ép ta ra…
Bành!
Mộ Dung Chiến một quyền oanh tới.
Phốc!
La Mục bị đánh bay lên không trung, phun ra tiên huyết!
Mộ Dung Chiến xoay người, chỉ Vân Phi Dương, nói:
- Tiểu tử, nhìn kỹ, ta sẽ dùng phương pháp của ngươi, đi nhục nhã gia hỏa này!
Dứt lời, hắn biến mất.
Đám người đồng loạt ngẩng đầu, quả nhiên, Mộ Dung Chiến xuất hiện giữa không trung, song quyền khép lại, đánh tới La Mục.
Bành
La Mục tựa như quả bóng bị đá.
Ầm ầm!
Thân thể sau khi hạ xuống, thi đấu đài chấn động.
Nhóm cao thủ trận pháp đang ổn định trận pháp, từng người hiện vẻ mặt nghiêm túc.
Một kích này của Mộ Dung Chiến
- Sát Lục Chi Tinh, tức giận!
- Đệ nhất thiên tài Thiên vũ học phủ đối mặt đối thủ lại là một phế vật không có chút tu vi nào, đây quả thực là sỉ nhục, khẳng định rất tức giận!
- Gia hỏa này xong rồi.
Đám người mặc niệm.
Bởi vì, nếu Sát Lục Chi Tinh như bạo tẩu, không khác gì hung thú!
- Ha... Ha... Ha ha!!
Đột nhiên, La Mục cười như điên.
Chợt, hai tay hắn đập trên mặt đất, chậm rãi đứng lên, mặc dù trên mặt hắn máu vẫn chảy, mặc dù hai chân đang run, vẫn đứng vững, không ngã xuống!
Đây là tự tôn của hắn.
Dù là một siêu cấp phế vật, cũng có tự tôn!
- Má ơi!
- Thập ngũ trọng lực kình, không đánh ngã hắn?
Võ Giả Thiên Vũ Quận cùng đám người Cao Viễn Chúc chấn kinh.
Không có tu vi.
Chẳng khác nào không có Linh lực hộ thể.
Dạng người bình thường này có thể thừa nhận thập ngũ trọng lực lượng còn không bị giết, đã là kỳ tích!
Tất cả mọi người chấn động.
Chỉ có Vân Phi Dương tự tin mỉm cười, tuyệt không kinh ngạc.
- Ta... Ta không được!
Bành!
- Ta muốn... chết, để cho ta nghỉ ngơi một hồi đi!
Bành bành!
- A a a, Vân Phi Dương, nếu ta bị ngươi đánh chết, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi...
Trong thức hải Vân Phi Dương hiện ra hình ảnh huấn luyện La Mục nửa năm qua.
Dưới hắn huấn luyện, La Mục mặc dù vẫn là tuyệt mạch, mặc dù không có đan điền, nhưng đã luyện thân thể rất mạnh mẽ.
Phòng Ngự Chi Tinh - Đào Tề?
Chí ít lấy phòng ngự đơn thuần mà xem, trước mặt La Mục không đáng nhắc tới.
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)
...
Ánh mắt Mộ Dung Chiến âm trầm xuống.
Gia hỏa này rõ ràng chỉ là một người bình thường, không có tu vi gì lại có thể liên tiếp chống được thập ngũ trọng lực kình của mình!
Sỉ nhục, tuyệt đối sỉ nhục!
Hô hô!
Đột nhiên, hắn đưa tay khóa cổ La Mục, âm trầm quát.
- Tiểu tử, ngươi để cho ta rất giật mình, cũng làm ta rất tức giận!
Khi đang nói chuyện.
Quanh thân hắn hiện ra nồng đậm Sát Lục chi khí, bọn chúng giống như hiểu được ý niệm chủ nhân, chen chúc mà đến, bao phủ La Mục.
Mộ Dung Chiến muốn tiến hành tàn phá linh hồn đối phương!
- Rất tốt, rất tốt!
Con ngươi Vân Phi Dương lấp lóe vẻ hưng phấn.
Hắn chờ giờ khắc này.
Bởi vì nửa năm qua, hắn dùng bạo lực kích thích thân thể La Mục, chỉ sợ không dưới ngàn lần, nhưng vẫn không thể đánh thức thần hồn.
Tất nhiên tra tấn trên thân không được, còn lại chỉ có thể kích thích linh hồn.
Vân Phi Dương hiểu được làm sao kích thích linh hồn, nhưng nhớ tới đây là đồng học mình, trong lòng còn có nhân từ, không xuống độc thủ được.
Mộ Dung Chiến thì khác!
Hắn bị phẫn nộ chi phối, lại có Sát Lục chi khí cường đại, không thể nghi ngờ càng hữu hiệu hơn Vân Phi Dương, càng kích phát sâu trong linh hồn!
A a a
Bị Sát Lục chi khí bao phủ ăn mòn, Thức hải La Mục nháy mắt xuất hiện từng tiếng kêu thảm.
Đám người không rét mà run.
Cao Viễn Chúc đứng lên, sắc mặt u ám.
Hắn có dự định ngăn cản, dù sao loại tổn thương linh hồn này thống khổ khó có thể tưởng tượng, làm không tốt sẽ chết người!
Vân Phi Dương ngưng trọng nói:
- Viện trưởng, đây là cơ duyên của hắn, đừng quấy nhiễu.