Siêu Thần Yêu Nghiệt

Cường đạo bị cướp


trước sau

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Một tát này của Đầu mục để Vân Phi Dương giật mình.

Cường đạo còn có đạo đức nghề nghiệp, thế ngày nay thật lạ nha.

- Cô nương.

Cường đạo đầu mục xoay người, chắp tay:

- Thật có lỗi, bản thân quản giáo không đúng, để ngươi chấn kinh rồi.

Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.

Cường đạo có phong phạm như thế, văn nhân trí giả lấy gì mà sống.

Cường đạo đầu mục cười nói tiếp:

- Chúng ta sẽ không tổn thương hai vị, còn mời hai vị giao tài vật trên thân ra.

Lời nói rất ôn hòa, rất lễ phép, khó có thể khiến người ta tưởng tượng đây là cường đạo.

- Đương nhiên.

Cường đạo đầu mục lại nói:

- Các ngươi có thể không giao, nhưng sẽ chịu nỗi khổ da thịt, cho nên bản thân ta hi vọng hai vị phối hợp tạo điều kiện cho công việc của bọn ta thuận lợi.

Vân Phi Dương nói:

- Không có ý tứ, chúng ta không có tiền.

- Không có tiền?

Đám cường đạo hung thần ác sát quơ Đại Hoàn Đao trước mặt.

- Ba!

Một bàn tay cường đạo đầu mục lại đập tới, quát lớn:

- Mẹ nó, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đối đãi khách nhân phải ôn nhu!

- Lão đại, ta sai!

Cường đạo bụm mặt, hai mắt ngậm nước.

Cường đạo đầu mục xoay người, cười:

- Vị bằng hữu này, ngươi rất không phối hợp nha.

Vân Phi Dương lắc lắc tay áo, bất đắc dĩ:

- Không phải không phối hợp, ta thực sự hết tiền, không tin ngươi đến lục soát.

Trên người hắn thực sự hết tiền, tiền đều trong không gian giới chỉ.

Ai.

Cường đạo đầu mục thở dài:

- Bằng hữu, ngươi để cho ta thật khó xử.

Vân Phi Dương bất đắc dĩ.

Đụng phải cường đạo kỳ hoa như thế, lão tử cũng thật khó khăn.

- Dạng này.

Cường đạo đầu mục hơi trầm ngâm:

- Hai vị đã không có tiền, theo ta lên núi học nghề cường đạo đi, khi nào cướp đủ đủ tiền mãi lộ thì hai vị có thể đi.

Vân Phi Dương triệt để sụp đổ.

Ăn cướp không thành thì lôi kéo mình nhập bọn, tên này quá kỳ rồi.

- Thật có lỗi.

Vân Phi Dương:

- Chúng ta không hứng thú làm cường đạo.

Nói xong, lôi kéo tay nhỏ Mục Oanh bước đi.

- Xoát xoát.

Vừa đi mấy bước, ba tên cường đạo vây quanh hai người.

Cường đạo đầu mục đi tới, sờ mũi một cái:

- Nghề này của chúng ta có quy củ, từ trước tới giờ không tay không mà về, bằng hữu có thể đi phải lưu lại ít đồ để không trái với quy định tổ tiên.

- Được.

Vân Phi Dương xịt mũi, bắn ra cứt mũi, nói:

- Chỉ có cở này thôi?

Mọi người trợn mắt.

Cường đạo đầu mục nhíu mày, chỉ hướng Mục Oanh nói:

- Ngươi đi, nàng lưu lại.

Mục quang Vân Phi Dương lãnh lệ.

- Xem ra ngươi không đồng ý.

Cường đạo đầu mục lắc đầu, phất tay nói:

- Các huynh đệ, động thủ đi, nhớ kỹ phải ôn nhu một chút.

- Đúng!

Mấy tên thủ hạ nhất thời hưng phấn, mặt cười xấu xa hướng Mục Oanh, nước bọt đều sắp chảy ra.

Sát tâm Vân Phi Dương nổi lên.

Nhưng hắn cũng không vội vã động thủ, hắn đang phán đoán thực lực đối phương, cùng tìm kiếm thời cơ xuất thủ tốt nhất.

- Hắc hắc.

Một tên cường đạo thu hồi binh khí, xoa xoa tay, cười nói.

- Tiểu nương bì, chớ phản kháng, nếu không thụ thương thì thật không tốt.

Mục Oanh chán ghét lui lại.

Xoát.

Tên đó mở hai tay ra, nhào tới giống như sói đói.

Bất quá, thời khắc khi hắn sắp ôm Mục Oanh, một bàn chân to đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Vân Phi Dương đột nhiên đạp một cước!

Nhưng, tên cường đạo này phản ứng cũng rất nhanh, chỉ thấy hắn giơ lên hai tay, tinh chuẩn ngăn lại một cước này.

- Hừ.

Hắn cười lạnh quát.

- Tiểu tử, quá ngây thơ.

Làm cường đạo chuyên nghiệp, sao có thể khinh địch được, hắn thủy chung chú ý đến nhất cử nhất động của Vân Phi Dương.

- Thật sao?

Vân Phi Dương ổn định thân thể, cười rộ lên.

Nụ cười này rất quỷ dị, tên cường đạo nao nao, chợt ngực truyền đến cảm giác nhói nhói.

Hắn cúi đầu xuống theo bản năng, thấy trước ngực mình cắm một cây chủy thủ, máu tươi phun trào.

- Ngươi...

Con ngươi hắn lóe ra vẻ khó tin, thân thể ngã xuống.

Tên này đến chết cũng không nghĩ đến, thời điểm Vân Phi Dương nhấc chân đạp đến, cũng ném dao găm giấu trong tay áo ra.

Xác thực mà nói.

Vân Phi Dương cố ý bộc lộ ra sơ hở, cũng vì phân tán lực chú ý của đối phương.

Nếu không, một gia hỏa Vũ Lực nhị đoạn, làm sao có thể bắt được chân Vân Phi Dương đây.

Mục Oanh nhìn thấy cường đạo bỏ mình, tay nhỏ che miệng, hoa dung thất sắc.

Trên đường mặc dù mắt thấy Vân Phi Dương giết không ít hung thú,nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn giết người, nội tâm có điều hoảng hốt vẫn không đáng trách.

- Lão ngũ

Ý thức được đồng bọn mình đã chết, từng tên cường đạo lộ vẻ giận dữ.

Đáng tiếc, bọn họ không có thời gian phẫn nộ, Vân Phi Dương đã vọt tới, tay phải ngưng tụ tam đoạn chi lực, đánh vào bụng hai tên cường đạo.

- Phốc!

Hai người phun ra máu tươi, thống khổ ngã xuống đất.

Vân Phi Dương một quyền này phối hợp lực lượng đạt bốn trăm cân, nhị đoạn võ giả phổ thông không thể đối kháng.

Trong khoảnh khắc.

Một chết hai thương, chỉ còn lại ba người cường đạo đầu mục.

Biến cố đến bất chợt, làm cường đạo đầu mục ngây người, hắn lấy lại tinh thần bèn nổi giận quát:

- Ngươi dám giết huynh đệ của ta!

Giờ phút này, ôn nhu
phong phạm vừa rồi biến mất không còn sót lại chút gì.

Vân Phi Dương thản nhiên đáp:

- Đùa bỡn nữ nhân ta, hậu quả …. chết.

- Rất tốt, rất tốt!

song quyền cường đạo đầu mục nắm chặt, đầu ngón tay hiện ra bốn đạo lưu quang:

- Ta từng lập lời thề không giết chóc, ngày hôm nay chỉ có thể Phá Giới.

- Vũ Lực tứ đoạn?

Mắt thấy ngón tay đối phương xuất hiện lưu quang, Vân Phi Dương ngoài ý muốn.

Hắn sớm đoán, cường đạo đầu mục kỳ hoa này có thực lực không yếu, cho nên trong thời gian ngắn giải quyết hết đám tiểu lâu la để khi hắn ra tay không bị vướng tay vướng chân.

- Tiểu tử, khai báo ra tín danh, ta sẽ không nương tay, nếu không khai báo đến khi chết, ta cũng không vì ngươi lập bia mộ được đâu.

Cường đạo đầu mục lạnh lùng nói.

Hắn thấy đối phương chỉ có tu vi Vũ Lực tam đoạn, có thể nhanh chóng giải quyết thủ hạ của mình hoàn toàn dựa vào việc ra tay bất ngờ.

Vân Phi Dương thản nhiên nói.

- Chỉ là bại tướng dưới tay, có tư cách biết tên của ta sao.

- Thật sao?

Cường đạo đầu mục bước ra, nắm tay phải ngưng tụ tứ đoạn chi lực.

Vân Phi Dương không cam lòng yếu thế, đầu quyền ngưng tụ tam đoạn chi lực!

- Muốn chết.

Cường đạo đầu mục cười lạnh một tiếng.

Vũ Chi Lực tam đoạn dám cùng mình liều mạng.

- Bành.

Hai quyền chạm nhau, truyền đến tiếng vang.

Vân Phi Dương lui lại sáu bảy bước mới đứng vững thân thể, hiển nhiên vừa mới đối kháng, hắn ở vào thế hạ phong.

Cường đạo đầu mục cũng lui mấy bước, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.

Quyền này của hắn ẩn chứa ít nhất 500 cân lực đạo, một Vũ Lực tam đoạn lại không bị đánh bay ra ngoài!

- Cũng không tệ lắm!

Vân Phi Dương cười cười.

Đột phá Vũ Lực tam đoạn có thể đối mặt Vũ Lực tứ đoạn, dù không sử dụng Tam Thức Cầm Long Thủ hắn cũng có sức đánh một trận.

Trùng sinh tới nay, đã một tháng.

Vân Phi Dương có thể chống lại Vũ Lực tứ đoạn, cũng tính không chậm.

- Chậc chậc.

Cường đạo đầu mục cười lạnh.

- Không nghĩ tới ngươi cũng có mấy phần năng lực.

Dứt lời, lần nữa nâng quyền vọt tới, lần này hắn ngưng tụ toàn bộ lực đạo, từng trận quyền phong bốc lên.

Sau khi kiểm tra thực lực bản thân, Vân Phi Dương không còn tâm tư dây dưa, lúc này thi triển ra thức thứ nhất trong Tam Thức Cầm Long Thủ - Tiệt Tí Long!

Ba.

Lách qua quyền đầu của cường đạo đầu mục, Vân Phi Dương chụp một phát lên cánh tay hắn.

Trong nháy mắt cánh tay bị bắt, cường đạo đầu mục rõ ràng cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại bạo phát, làm hắn không cách nào vận kình để chống trả.

- Chớ lộn xộn nha!

Vân Phi Dương cầm cánh tay cường đạo đầu mục lên, vận công trấn áp kinh mạch bên trong, nói:

- Nếu không, hạ tràng ngươi sẽ giống như bọn thủ hạ của mình.

- Ngươi...

Cường đạo đầu mục cả kinh.

- Biết võ kỹ!

Vũ Lực tam đoạn có thể bạo phát lực lượng khủng bố như thế, chỉ có một khả năng duy nhất là thi triển một loại vũ kỹ nào đó.

- Đừng nói nhảm.

Vân Phi Dương thản nhiên:

- Giao tiền ra đây.

- Hả?

Cường đạo đầu mục trừng to mắt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện