Siêu Thần Yêu Nghiệt

Ẩn tàng huyền cơ khác, chiến giáp!


trước sau

Vân Phi Dương nhìn qua như dung hợp với ảo ảnh trận chỉ trong nháy mắt, nhưng thật ra là hai ngày!

Tuy nhiên.

Nỗ lực có hồi báo!

Hắn không chỉ kích phát trận pháp tìm ra bí tịch trận pháp Tiêu Dao Hoàng lưu lại mà còn thành công nắm giữ toàn bộ hệ thống trận pháp trong lăng mộ.

Hiện tại chủ nhân của toà lăng mộ này chính là Vân Phi Dương.

Võ giả ở bên trong, đều bị Linh Niệm khống chế, chỉ cần kích phát trận pháp thì có thể tuỳ tiện mạt sát, không thể phản kháng.

- Viện trưởng đâu?

Vân Phi Dương thu bí tịch 32 Kỳ Môn trận vào nhẫn không gian, thao túng Linh Niệm du tẩu.

Rất nhanh, trong một không gian to lớn tìm thấy Cao Viễn Chúc đang hôn mê, cùng những võ giả khác đang “ngã xuống”.

Thái Trưởng Lão Nhiễm gia bị chém chết cùng Trương gia Gia chủ cũng bên trong.

- Chỉ cứu Cao viện trưởng ra là được, người khác thì chôn theo cùng Tiêu Dao Hoàng đi, trên đường xuống hoàng tuyền không tịch mịch.

Vân Phi Dương nghĩ rất tốt.

Khi hắn câu thông trận pháp, trong thức hải vang lên thanh âm cơ giới hóa.

- Mời lựa chọn sống hay chết.

- Có ý gì?

Vân Phi Dương khẽ giật mình.

- Để Cao Viễn Chúc sống.

Thanh âm máy móc lần nữa hô:

- Mời lựa chọn sống hay chết.

Hắn cạn lời.

- Mình đã nắm giữ đại trận, không phải nắm giữ quyền chủ động à, sao lại chỉ có một lựa chọn?

Lựa chọn sống, để toàn bộ bọn họ sống?

Lựa chọn chết, toàn bộ đều chết?

Vân Phi Dương sụp đổ mắng:

- Tiêu Dao Hoàng, tên hỗn đản này!

Không có cách nào.

Vì Cao viện trưởng, Vân Phi Dương đành nói.

- Ta lựa chọn sống!

Hưu! Hưu!

Trong không gian, Cao Viễn Chúc cùng toàn bộ võ giả bên trong biến mất.

Vân Phi Dương có thể cảm giác được những bọn họ được truyền ra ngoài, sau đó hắn thao túng Linh Niệm tiếp tục tìm kiếm Mục Oanh!

Rất nhanh hắn phát hiện ra nàng.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Mục Oanh đang trong một không gian độc lập, nằm thẳng trên giường đá, một nữ thi đầu đội mũ phượng lơ lửng giữa không trung, từng luồng hơi thở quỷ dị bạo phát bao phủ Mục Oanh.

- Đây là...

Vân Phi Dương khẽ nhíu mày, suy đoán.

- Truyền trí nhớ?

Không sai.

Nữ thi bạo phát hơi thở, giống một loại Linh Niệm mà mắt thường có thể nhìn thấy, luồng hơi thở này xuyên thấu Thức Hải của Mục Oanh như muốn truyền đạt một loại trí nhớ nào đó.

Mục Oanh nằm yên tĩnh như ngủ say, không bị bất cứ thương tổn gì.

Vân Phi Dương thả lỏng một hơi.

- Cái này có lẽ là thần hồn giác tỉnh.

Hắn không quấy rầy, thao túng Linh Niệm lang thang chẳng có mục đích, rất nhanh đã đến mê cung, tâm niệm vừa động, chầm chậm nâng từng khối đá, mê cung vỡ vụn dần phục hồi.

- Cũng không thể lãng phí những dược liệu này.

Vân Phi Dương lấy hết tất cả dược liệu trong mê cung.

Hắn lại tới Cổ Chiến Trường, rất nhiều người sống sót đang ngồi xếp bằng trong đó, vận công hóa giải độc tố.

Những người này rất thê thảm.

Hai ngày trước, Vân Phi Dương cùng Mục Oanh đột nhiên biến mất, trong thạch quan đến cuối cùng cất giấu cái gì, họ vẫn không biết!!

Đáp án này vĩnh viễn sẽ không biết.

Vân Phi Dương tuyệt sẽ không nói chuyện này ra, dù sao nó cũng thuộc về cơ duyên của Mục Oanh.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Hắc.

Linh Niệm Vân Phi Dương quét qua Cổ Chiến Trường, phát hiện có không ít binh khí hoàn chỉnh không bị phát hiện, kết quả không nói cũng biết, hắn thu tất cả vào không gian giới chỉ.

Nhưng.

Hắn càng để ý thạch quan đang ở đâu!

Nắp quan tài làm tứ phẩm vũ khí vỡ nát, thứ kia khẳng định càng thêm trân quý, nhất định phải đoạt vào tay.

Nghĩ đến đây.

Hắn thao túng Linh Niệm tràn ra bốn phía, nhưng chỉ tìm kiếm một lát, lại bị một lực nào đó ngăn cách bên ngoài.

- Kỳ quái!

Vân Phi Dương nỉ non.

- Ta hiện tại là chủ nhân lăng mộ, sao còn có khu vực không thể tiến vào?

Ong ong!

Đột nhiên cánh tay phải của hắn hơi run rẩy.

Đầu văn tuyến trong suốt kia dần nổi lên, lấp lóe ánh sáng nhỏ yếu, cho người ta một loại cảm giác hưng phấn.

- Chẳng lẽ...

Vân Phi Dương thầm nghĩ:

- Bên trong ẩn chứa Thần lực?

Làm cho Thần Cách hưng phấn thì chỉ có thần lực.

Huống hồ.

Tiêu Dao Hoàng chỉ là tu hú chiếm chỗ, nữ thi kia chắc mới là chủ nhân thật sự của ngôi mộ, có lẽ còn tồn tại bí ẩn mà lão đầu không phát hiện.

Xoát.

Vân Phi Dương lập tức ra khỏi ảo trận.

Hắn đi vào Cổ Chiến Trường, nghênh ngang đi qua mọi người.

- Tiểu tử thối!

Lâm Nhược Hiên mở mắt, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vân Phi Dương biến mất hai ngày khiến hắn lo lắng, sợ tên này sẽ bị trận pháp truyền đến khu vực nguy hiểm nào đó rồi chết.

- Ngươi đi đâu đó?!

- Đi chơi thôi.

Lâm Nhược Hiên

im lặng.

Tô Tình cười nói:

- Âm nhi, soái ca nhà ngươi vẫn còn sống, không cần lo lắng nữa.

Nàng và Lương Âm từ lúc khí độc xuất hiện đã cùng nhau tiến vào Tụ Linh Trận, cho nên vẫn còn tu vi.

Lương Âm bĩu môi hừ một tiếng.

Hai ngày qua cứ lo lắng trong lòng, rốt cục cũng có thể trầm tĩnh lại.

Tô Tình đẩy đẩy nàng, nói:

- Mục Oanh không ở đây, ngươi còn không mau chạy qua, cơ hội tốt biết bao.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Vân Phi Dương đi đến cuối Cổ Chiến Trường, cũng chính là đường hầm đối diện Tụ Linh Trận.

Nơi đó có một đường hầm.

Hắn chuẩn bị tiến vào, lại nghe đằng sau truyền đến thanh âm:

- Uy.

Vân Phi Dương quay người, nhìn lấy Lương Âm, cười cợt nhã nói:

- Có phải lại nhớ ta rồi không?

Quả nhiên.

Lại khôi phục bộ dạng tùy tiện!

Đây là cái tính tùy tiện ngấm trong máu không thể trừ tận gốc.

Thử hỏi, nếu như Vân Phi Dương trở nên chững chạc đàng hoàng, ôn tồn lễ độ, thì có cô nương nào không đổ, nhưng tiếc hắn không được.

Đây mới là hắn.

So với phần lãnh khốc hai ngày trước thì nhìn dễ chịu hơn nhiều.

Lương Âm quen thuộc với Vân Phi Dương hiện tại, nàng có chút cà lăm thấp giọng nói:

- Cái kia... Ta có chuyện phải nói cho ngươi.

Muốn thổ lộ tiếng lòng chăng?

Vân Phi Dương nắm tay nàng, chiếm tiện nghi, nói:

- Đi theo ta.

- Đi làm gì?!

Lương Âm bị kéo vào đường hầm.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Cuối đường hầm có một hang đá.

Bên trong sắp xếp dụng cụ sinh hoạt cùng giường ghế, Vân Phi Dương suy đoán có lẽ đây là chỗ ở của Tiêu Dao Hoàng trước khi chết.

Hắn đi đến một góc, tay trái nâng tay phải lên, dán trên vách đá, nơi này chính là khu vực Linh Niệm không cách nào đi vào, lại làm Thần Cách hưng phấn, chỉ có thần Văn mới có thể phá giải.

Quả nhiên sau khi tay phải hắn dán lên, Thần Cách dấu dưới tay áo phát ra ánh sáng.

Ầm ầm!

Tường đá đột nhiên mở ra một cánh cửa.

- Cái này. . .

Lương Âm ngạc nhiên, Vân Phi Dương kéo nàng đi vào.

Bên trong có đường hầm.

Chung quanh vách tường một mảnh đỏ thẫm, giống như khối sắt trong lò nung, nhiệt độ có chút cao.

- Xích Viêm thạch?

Vân Phi Dương vừa đi vừa nói:

- Lăng mộ hiện tại dưới đất, lại có những viên đá này, hẳn phải có dung nham mới đúng.

Lương Âm đi theo hắn, không tự kìm hãm được nói:

- Thật thoải mái.

Nữ tử này trời sinh Hỏa hệ, rất thích hoàn cảnh nóng rực, Linh lực trong đan điền bắt đầu sinh động.

Hai người đi đến cuối đường hầm, bước vào trong một hang động không lớn lắm.

Nơi này vẫn là một mảnh đỏ thẫm, nhiệt độ còn cao hơn so với đường hầm, như Vân Phi Dương đã đoán từ trước, trong một góc có tuyền khẩu, bên trong có dung nham chảy ra, trong không khí tràn ngập mùi vị gay mũi.

Trung tâm hang động, quan tài đá đã biến mất lại lẳng lặng đặt ở đó.

Nhưng.

Ánh mắt Vân Phi Dương lại không đặt trên chiếc quan tài.

Giờ phút này, hắn gắt gao nhìn vách đá cuối đường, vì trên bức tường treo một thứ, nhìn qua giống như áo giáp màu đỏ có chút vỡ vụn.

Thần sắc Vân Phi Dương dần trở nên nghiêm túc, bộ áo giáp này, nhìn rất quen mắt, suy nghĩ hồi lâu, cả kinh bật thốt.

- Chiến giáp của Tâm Hỏa Nữ Thần!

Đột nhiên.

Lương Âm che đầu lại, thống khổ nói:

- Dau đầu quá...

Vân Phi Dương vội vàng xoay người, trái tim nhỏ xém chút nhảy ra! Bởi vì trên mu bàn tay đang ôm đầu của nữ nhân này lại hiện ra từng văn tuyến!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện