Siêu Thần Yêu Nghiệt

Nhiễm Bỉnh Loan


trước sau

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Đông Lăng Quận có thủ đô Đông Lăng thành, nhân khẩu nội thành đạt ngàn vạn tại, quy mô như thế cũng xem như một đại thành tại Vạn Thế đại lục

Ngay lúc này, cửa thành tấp nập võ giả ra vào, người đến người đi đông nghìn nghịt, đa số đều là thiếu niên tuổi chừng mười sáu mười bảy.

Những người này đến từ các thành trấn thuộc Đông Lăng Quận, mục đích tất nhiên là tiến về Đông Lăng học phủ đưa tin.

Đông Lăng học phủ sừng sững tại góc Tây Bắc Đông Lăng thành đã mấy trăm năm, là học phủ nổi danh nhất Đông Lăng Quận, đồng thời cũng là cái nôi sản sinh ra cường giả nỗi tiếng.

Rất nhiều người cảm thấy có thể tiến học phủ là một loại vinh quang to lớn.

Rất nhiều thế lực đều ra sức lung lạc học sinh sắp tốt nghiệp tại học phủ.

Cuối tháng sáu hàng năm, Đông Lăng học phủ mở cửa, nghênh đón tân sinh cho nên nội thành trong khoảng thời gian này phi thường náo nhiệt.

Nhưng địa điểm náo nhiệt nhất tất nhiên là trước cửa ghi danh của Đông Lăng học phủ rồi.

Học sinh đến từ mỗi thành trấn lần lượt tụ tập nơi đây, bọn hắn được Vũ Sư dẫn đội đến Sư trưởng học phủ để nghiệm chứng thân phận.

Giờ này khắc này, Vân Phi Dương đứng tại cửa phủ học, một canh giờ trước hắn cùng Mục Oanh thuận theo đoàn người tiến vào thành, một đường thưởng thức phong cảnh đồng thời cũng tìm người hỏi đường đến Đông Lăng học phủ.

- Thật náo nhiệt.

Vân Phi Dương đưa mắt nhìn qua đại môn học phủ.

Xác thực.

Tên này không phải đang nhìn học phủ, hắn chỉ giả vờ quan sát học phủ rồi lén quan sát mỹ nữ bốn phía.

Mất một lúc, hắn phát hiện mấy người vóc dáng rất khá, tướng mạo xinh đẹp.

Vân Phi Dương miệng ngậm một cọng cỏ, nói thầm:

- Quả nhiên đến không nhầm, nơi này gái đẹp thật nhiều.

Mục Oanh kéo góc áo hắn, lo lắng nói:

- Vân đại ca, hình như phải có Vũ Sư đại nhân dẫn đội mới có thể tham gia khảo hạch đó.

- Không có việc gì đâu.

Vân Phi Dương tuyệt không lo lắng, vẫn thưởng thức mỹ nữ đi ngang qua.

- Ừm?

Nhưng vào lúc này, hắn phát hiện bóng lưng nóng bỏng quen thuộc trong đám người, sau đó cao giọng hô:

- Lương Âm, vợ yêu!

- Hả?

Lương Âm đang cùng đồng bạn nói chuyện nghe được tiếng la, mắt đẹp nhìn lại, liếc thấy Vân Phi Dương cười phất tay chào mình.

- Tên này…

Nhìn thấy Vân Phi Dương, nàng nhất thời phát cáu.

- Ý, đây là ai vậu?

Một cô bạn hỏi:

- Bộ dáng thật thanh tú.

- Đúng vậy.

Hai nữ sinh khác cười nói.

Không thể không nói.

Tướng mạo Vân Phi Dương có phần dễ nhìn, mặc dù đứng trong đám người, trang phục mộc mạc, cũng như hạc giữa bầy gà, liếc mắt đã nhận ra.

- Cắt.

Lương Âm quệt miệng nói:

- Ánh mắt các ngươi quá kém, tên này cũng thanh tú?

- Ai.

Có người cười đáp:

- Công tử đẹp trai truy cầu Lương đại tiểu thư quá nhiều, trai đẹp thế này ngươi không nhìn trong mắt là đúng rồi rồi.

Một cô bạn khác phụ họa.

- Ta nghe nói, Nhiễm gia Tam công tử cố ý chạy tới Địa Sơn Trấn tìm ngươi rồi cùng ngươi nhập học một chỗ đấy.

- Đúng.

Nàng nhìn sang bốn phía, khó hiểu lẩm bẩm.

- Hôm nay là ngày nhập học, sao không gặp Nhiễm công tử xum xoe đến đây nhỉ?

Một cô lại nói.

- Tình Tình, ngươi không nghe nói Nhiễm gia Tam công tử tại Địa Sơn Trấn bị người ta đánh à, bây giờ còn trong nhà dưỡng thương, làm sao xuất hiện ở đây được.

Nữ hài gọi là Tình Tình khẽ giật mình hỏi lại.

- Bị người ta đánh? Người nào mạnh như vậy a!

- Ta nè.

Đúng lúc này, Vân Phi Dương đi tới, nháy mắt mấy cái với Lương Âm.

- Hừ.

Lương Âm hất lên bím tóc đuôi ngựa, xoay khuôn mặt nhỏ qua chỗ khác.

Nữ hài Tình Tình cười nói:

- Soái ca, ngươi đánh Nhiễm Tiểu Huy thật hả?

Vân Phi Dương đáp:

- Thiên chân vạn xác.

Tình Tình vừa cười vừa nói:

- Vậy sao ngươi còn dám tới Đông Lăng thành, không sợ Nhiễm gia tới tìm ngươi gây phiền phức à?

Nữ nhân này quả nhiên miệng quạ đen, vừa mới nói xong một đám người từ phương xa giận đùng đùng giết tới.

Bên trong có Nhiễm Tiểu Huy.

Tên này tay treo băng vải, trên mặt biểu hiện rất dữ tợn, đứng trước mặt Vân Phi Dương, tức giận quát:

- Ca, tiểu tử này đánh ta đó, ngươi phải báo thù cho ta!

Đứng bên cạnh Nhiễm Tiểu Huy là một nam tử chừng mười tám mười chín tuổi, hắn tên Nhiễm Bỉnh Loan, Nhiễm gia đại công tử, cũng là học sinh của Đông Lăng học phủ.

- Ngươi chính là Vân Phi Dương?

Nhiễm Bỉnh Loan lạnh lùng lên tiếng hỏi.

- Có việc gì thế?

Vân Phi Dương cười hỏi lại.

Lương Âm nghe vậy không còn gì để nói.

Ngươi đánh đệ đệ người ta, người ta đến tìm ngươi trả thù, chẳng lẽ lại tìm ngươi nói chuyện phiếm, đàm đạo nhân sinh?

Nhiễm Bỉnh Loan thản nhiên hỏi tiếp.

- Đệ đệ ta bị ngươi đánh?

- Đúng nha, làm sao?

Vân Phi Dương không phủ nhận đáp.

Người ta đến đây có mục đích, hắn phủ nhận cũng không được, khổ chủ còn đứng bên cạnh mà.

Vân Phi Dương thừa nhận, dẫn tới ánh mắt của mọi người.

- Có người dám đánh Nhiễm Tiểu Huy.

- Tiểu tử bị ngu hay sao ấy, người nào không biết Nhiễm Bỉnh Loan cùng Nhiễm Tiểu Huy cùng một mẹ sinh ra, quan hệ huynh đệ hai người vô cùng tốt,
đánh đệ đệ, ca ca tất nhiên phải đứng ra bênh vực rồi.

- Ta nghe nói Nhiễm Bỉnh Loan đã đột phá Vũ Lực lục đoạn, là người nổi bật trong học phủ.

Mọi người nhỏ giọng nghị luận, tính toán chuẩn bị xem kịch vui.

Nhiễm Bỉnh Loan chỉ Vân Phi Dương, thản nhiên nói:

- Tiểu tử, ta khuyên ngươi tốt nhất chớ vào học phủ, nếu không, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết.

Nói xong, hắn dẫn theo Nhiễm Tiểu Huy rời đi.

Tên này cũng tỉnh táo, không động thủ tại chổ, hắn hiểu được hôm nay là ngày tân sinh nhập học, học phủ tất nhiên để ý vạn phần, nếu hôm nay hắn gây chuyện thì hắn cũng sẽ lãnh đủ.

Vân Phi Dương bĩu môi.

Loại lời nói uy hiếp này, một vạn năm trước hắn nghe đến phát chán, cuối cùng những người uy hiếp đến hắn đều phát sinh bi kịch.

- Tình Tình, chúng ta đi thôi!

Lương Âm lạnh lùng nhìn Vân Phi Dương một cái, rồi dẫn đám bạn thân rời đi.

- Soái ca.

Tình Tình trước khi đi, nháy mắt mấy cái, thiện ý nhắc nhở:

- Nhiễm Bỉnh Loan người này có thù tất báo, ngươi tốt nhất nên rời Đông Lăng thành đi.

Nàng xuất từ gia tộc Đông Lăng thành, nên biết rõ ràng cách làm người của Nhiễm Bỉnh Loan.

Vân Phi Dương mỉm cười không đáp.

- Tình Tình!

Đi trên đường, Lương Âm tức giận nói.

- Tên này rất chán ghét, đừng nói chuyện cùng hắn.

- Ai nha…

Tình Tình cười cười.

- Ta chỉ hảo tâm nhắc nhở hắn, nếu không một người đẹp trai như vậy bị đánh cho tàn phế thì rất đáng tiếc.

- Do hắn gieo gió gặt bão.

Đưa mắt nhìn các nàng Lương Âm rời đi, Vân Phi Dương lắc đầu.

Rời khỏi Đông Lăng thành?

Không thể nào, hắn còn muốn tiếp xúc y đạo tại học phủ, tìm kiếm phương pháp phá giải nguyền rủa trên thân Oanh Oanh đây.

Huống chi. nữ nhân cao ngạo Lâm Chỉ Khê cũng học tại học phủ, hắn nhất định phải mạnh lên từng bước một trước mắt nàng, để cho nàng hiểu được và tự nguyện trở thành nữ nhân của mình.

Sau khi nghe Nhiễm Bỉnh Loan hâm dọa, rất nhiều người đều có ý bảo trì khoảng cách với Vân Phi Dương.

Tên này đắc tội Nhiễm gia, khẳng định không may, nên rời xa hắn thì tốt hơn, nếu không gặp liên lụy, lúc đó muốn khóc cũng không khóc được.

- Oanh Oanh, chúng ta đi báo danh thôi.

Vân Phi Dương nắm tay nhỏ Mục Oanh đi đến đại môn học phủ.

- Vân Phi Dương!

Nhưng vào lúc này, âm thanh thô cuồng vang dội từ phía sau truyền đến.

Vân Phi Dương nhìn lại, gặp Vũ Sư Mã Đại Chinh nổi giận đùng đùng đi tới.

Vũ Sư đại nhân đáng thương, vốn có thể sớm tới Đông Lăng thành nghỉ ngơi chè chén, nhưng hai người Vân Phi Dương cùng Mục Oanh rời khỏi đơn vị, hại hắn đau khổ tìm kiếm giữa rừng núi một ngày một đêm.

Thậm chí còn suy đoán, tên kia đã bị dã thú ăn thịt.

- Tiểu tử ngươi!

Mã Đại Chinh đi tới, trừng mắt quát.

Hắn rất tức giận, nhưng nhìn thấy tiểu tử này an toàn trở về, cảm xúc ấy náy trong tâm được thả lỏng, cả người như trút được gánh nặng.

- Hắc hắc.

Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói.

- Đại nhân đến vừa đúng lúc, mang bọn ta đi đăng ký đi.

- Ai…

Mã Đại Chinh thở dài một hơi:

- Đi thôi.

Với tên này, hắn tuy là Vũ Sư nhưng cũng hết cách.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện