Nhân vật linh hồn quân đội Đông Lăng Quận phụ trách khảo hạch nhập ngũ đã cho thấy Lâm Nhược Hiên coi trọng lần khảo hạch mộ binh này như thế nào.
Quả nhiên.
Hàn Thạch ra sân, rung động mọi người.
Rất nhiều thiếu niên nhìn lão tướng quân, huyết dịch nháy mắt bốc cháy.
- Chư vị.
Hàn Thạch cất cao giọng nói:
- Lần này khảo hạch nhập ngũ, chia làm hai loại, loại thứ nhất bất luận tu vi, người bình thường chỉ cần giơ lên trăm cân thạch, đều vượt qua kiểm tra.
- Đơn giản như vậy?
Rất nhiều người hoảng hốt.
Nâng 100 cân thạch đầu, đối với trung niên không tu luyện võ đạo cũng dễ như trở bàn tay.
Hàn Thạch tiếp tục nói:
- Loại thứ hai, chính là nâng cự thạch ngàn cân, có thể thành thành viên Hắc Long Quân.
-Trở thành thành viên Hắc Long Quân?
Rất nhiều võ giả phấn khởi.
Hắc Long Quân là quân đoàn tinh nhuệ nhất Đông Lăng Quận, có thể trở thành thành viên trong đó, tuyệt đối là biểu tượng vinh dự.
Quan trọng hơn là.
Các loại phúc lợi, cao hơn rất nhiều quân đoàn bình thường.
Rất nhiều Vũ Đồ đều khó đi vào!
-Ai.
Diệp Nam Tu cùng bọn người Hắc Mao than thở.
Tu vi bọn họ mới có Vũ Lực, nâng không được ngàn cân thạch. Cho nên, chỉ có thể lựa chọn loại thứ nhất.
Trong giáo trường, chia làm hai khu vực.
Bên trái khảo hạch nhập ngũ thường quy, bên phải khảo hạch Hắc Long Quân.
Trên thế giới này, không có tu vi và tu vi thấp vĩnh viễn chiếm cứ đại bộ phận. Cho nên, khảo hạch khu thường quy chật ních người chờ đợi nghiệm chứng.
Khảo hạch khu Hắc Long Quân lại chỉ có khoảng một ngàn người.
Hàn Thạch đứng trên đài cao.
Hắn nhìn đám thiếu niên chờ đợi nghiệm chứng tại khảo hạch khu vực Hắc Long Quân, rất hài lòng, bởi vì, dám đến khảo hạch khu này, không có ai không có thực lực Vũ Đồ.
Mấy vạn người hiện ra ngàn người, tỷ lệ này rất tốt.
- Hả?
Hàn Thạch nheo mắt lại.
Hắn thấy Vân Phi Dương, cũng không đứng trong khu khảo hạch Hắc Long Quân, mà đang đứng tại khu khảo hạch thường quy!
-Tên này không có ý định tiến vào Hắc Long Quân?
Sự tích có quan hệ Vân Phi Dương, vị lão tướng quân này đã sớm biết. Mà ngày hôm qua, Lâm Nhược Hiên cũng cho thấy thái độ, nếu như hắn vào Hắc Long Quân, thì cho danh hiệu Thiên Phu Trưởng.
-Ha ha ha.
Hàn Thạch cười một tiếng, nói:
-Tiểu gia hỏa thú vị.
-Con mẹ nó!
-Vân Phi Dương chọn khảo hạch khu thường quy! ?
-Không phải chứ!
Mọi người cũng ý thức được Vân Phi Dương đứng bên trái, từng người trợn to hai mắt.
Dưới cái nhìn của bọn họ, chỉ bằng vào danh hiệu đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận, căn bản không cần khảo hạch cũng có thể đi vào Hắc Long Quân, có lẽ còn lăn lộn một chức danh khá cao.
Không ngờ hắn lại chọn đi quân đội phổ thông!
-Phi Dương ca.
Diệp Nam Tu lau nước mắt, cảm động nói:
-Ngươi không muốn vứt bỏ các huynh đệ, cho nên lựa chọn khảo hạch phổ thông?
-Nhất định như vậy.
Mọi người Quý Thủy Đường lệ nóng doanh tròng.
Lấy tu vi lão đại, vậy mà nguyện ý theo các huynh đệ đồng cam cộng khổ, thật làm họ cảm động muốn khóc.
Nhưng…
Bọn họ suy nghĩ nhiều!
Vân Phi Dương lựa chọn khảo hạch phổ thông bởi vì hắn phát hiện, Lâm Chỉ Khê một thân nam trang cũng đứng bên trong.
Nữ nhân này đến đâu, hắn muốn theo đến đó.
-Ô ô ô
-Quá cảm động, nước mắt ngăn không được chảy xuống a.
Đám người Diệp Nam Tu không biết chân tướng, cảm động rối tinh rối mù.
-Tình Tình, chúng ta cũng lựa chọn khảo hạch khu phổ thông đi.
Lương Âm dắt lấy Tô Tình đi tới.
-Aiii.
Tô Tình giật tay ra, đi hướng bên phải, nói:
-Ý, ngươi đi bồi tiếp nam nhân của ngươi đi, gia gia của ta hạ lệnh ta phải lựa chọn Hắc Giáp Quân.
-Tốt a.
Lương Âm cũng có ngăn cản, một mình đi qua.
Vân Phi Dương lựa chọn khảo hạch khu phổ thông, gây nên một trận nhiệt nghị, cũng có rất nhiều người bởi vậy mà từ bỏ khảo hạch Hắc Giáp Quân.
Quan Trường Thắng là ví dụ.
Hắn tính tiến vào Hắc Long Quân, nhưng khi nhìn thấy Vân Phi Dương lựa chọn bên trái, cũng đi tới.
-Hi vọng về sau, chúng ta có thể cùng xuất trận giết địch.
Vân Phi Dương cười nói:
-Được.
Khảo hạch khu Phổ thông, nội dung chỉ là nâng thạch đầu nặng trăm cân, quả thực không có tính khiêu chiến, mười người một tổ, một đợt nối một đợt thuận lợi thông qua.
Sau khi thông
Qua một canh giờ, Vân Phi Dương cũng thông qua, hắn dựa theo lộ tuyến chỉ định, đi vào chỗ ghi danh, ghi danh xong, thu hoạch được một cái hiệu binh lính.
-Phi Dương ca!
Bọn người Diệp Nam Tu sớm thông qua phất tay với hắn.
Vân Phi Dương đi tới.
Diệp Nam Tu đi lên trước nói:
-Phi Dương ca, ngươi số hiệu bao nhiêu?
-Chín năm bốn.
-Hừ.
Đột nhiên, Lương Âm đi tới:
-Cái này số hiệu rất thích hợp với ngươi.
-Vì cái gì?
Lương Âm che miệng cười nói:
-Chín năm bốn là vô sỉ.
-Phốc!
Đám Diệp Nam Tu phì cười không ngừng, khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
-Còn có thể hiểu như vậy?
Trải qua cả buổi trưa khảo hạch.
Mấy vạn người lần lượt thông qua, bị đào thải chỉ có vài trăm, tỉ lệ thông qua rất khả quan.
Hàn Thạch nói:
- Người đã đăng ký danh sách được số hiệu, nửa tháng sau đến đây báo danh. Đến lúc đó, các ngươi trở thành quân nhân chân chính, gánh vác an nguy của ngàn vạn bách tính.
-Vâng!
Mọi người cùng hô.
Hàn Thạch quay người rời đi.
Khi hắn xuống đài, cỗ quân nhân uy nghiêm kia lại đột nhiên tiêu tán, bị khí chất nến tàn trong gió thay thế.
Vân Phi Dương lắc đầu.
-Lão đầu này, sợ thọ nguyên không nhiều.
Sau khi khảo hạch kết thúc.
Diệp Nam Tu đề nghị đi Thanh Phong Lâu chúc mừng một phen, Vân Phi Dương không chịu nổi nhiệt tình, đi theo bọn hắn cùng nhau đi ăn mừng.
Thẳng đến đêm khuya, mọi người mới say khướt trở về học phủ.
-Ừm...!
Vân Phi Dương nấc rượu trở lại Tây Uyển Cư.
Sau một khắc, thần sắc ngốc trệ bởi vì Lâm Chỉ Khê toàn thân áo trắng đang đứng trong đình, dưới ánh trăng phụ trợ, tựa như tiên nữ hạ phàm.
-A?
Hắn say khướt đi tới, nói:
- Sao cô lại tới đây?
Tây Uyển Cư có ngũ phẩm trận pháp, không có mình bày giải, người khác không cách nào xông vào.
Lâm Chỉ Khê xoay người, ngửi được mùi rượu xông vào mũi, đại mi cau lại nói:
-Uống nhiều rượu như vậy?
Vân Phi Dương mộng mị hỏi lại.
-Cô quan tâm ta?
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:
-Sau khi khảo hạch kết thúc, ngươi đã là cấp dưới của ta, về sau không có ta cho phép, cấm uống rượu.
- Cấp dưới của cô?
Vân Phi Dương có chút mộng.
Lâm Chỉ Khê nói:
-Ta được ủy nhiệm làm Bách Phu Trưởng Tân Binh Doanh, ngươi cùng bọn người Diệp Nam Tu đều dưới trước ta.
Vân Phi Dương đi sát tới, cười nói bên tai nàng:
-Có một người cha quyền thế quá tốt , có thể phấn đấu ít hơn người khác nhiều năm.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:
-Qua mấy ngày nữa, Thanh Loan Thành sẽ phái thiên tài đến luận bàn, ngươi đại biểu Đông Lăng Quận xuất chiến.
Vân Phi Dương ngạc nhiên hỏi:
-Cha vợ lại cùng người ta đánh cược?
-Không có.
Lâm Chỉ Khê chân thành nói:
-Bọn họ nghe nói ngươi nên đến đây đo lường thực lực ngươi một chút.
-Úc.
Vân Phi Dương cười hỏi
-Cô muốn ta thắng, hay muốn ta thua.
Lâm Chỉ Khê quay người rời đi, nói:
-Tùy ý.
-Uy.
Vân Phi Dương hô:
-Cô còn không không nói cho ta biết, làm thế nào tiến vào trong này được.
Lời nói còn chưa dứt, bóng lưng Lâm Chỉ Khê đã biến mất tại cửa ra vào.