Thanh Loan Thành phái ra năm thiên tài đến khiêu chiến, bị Vân Phi Dương một người đánh ngã bốn, tin tức này tuyệt đối chấn động!
Vẻn vẹn một ngày, tin tức đã truyền khắp Đông Lăng Quận, cái tên Vân Phi Dương lần nữa trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người, trở thành thần tượng của vô số thiếu niên thiếu nữ.
Có thể nói.
Danh hiệu đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận, thực sự xứng đáng!
- Đông Lăng Quận Vân Phi Dương, chiến thắng bốn tuấn kiệt tuổi trẻ của Thanh Loan Thành, điều này thật không ổn.
- Một tam tinh thành vậy mà xuất hiện thiên tài như thế!
Các Quận Quốc khác cũng có người nghị luận.
Cái tên Vân Phi Dương đã chân chính đi ra Đông Lăng Quận, lan truyền đến các khu vực rộng lớn hơn.
Đương nhiên.
Rất nhiều võ giả lấy chuyện này làm đề tài sau khi ăn.
Bọn họ vẫn không để trong lòng, dù sao chỉ là một Tam tinh thành, mặc dù xuất hiện một thiên tài cũng không thể quá mạnh, có lẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Quý Thủy Đường.
Bảo Lỵ hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Vân Phi Dương.
Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao đang ngồi trước bàn, lấy ánh mắt đồng tình nhìn về phía lão đại.
Bành.
Đột nhiên, bàn giáo viên của Bảo Lỵ vỡ vụn.
Vân Phi Dương bị hoảng sợ, vội vàng nói:
- Lão… Lão sư, trong khoảng thời gian này, ta không có phạm phải sai lầm nào nha!
Xoát.
Bảo Lỵ túm cổ áo hắn kéo qua, lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt ẩn chứa bạo lực đủ để mạt sát hết thảy.
- Ừng ực.
Vân Phi Dương nuốt nước bọt, giơ tay lên nói:
- Nói trước, không cho phép đánh mặt!
Hô!
Bảo Lỵ đưa tay ngọc tới, lại nhẹ nhàng sờ mặt hắn, cười quyến rũ nói:
- Còn nhớ rõ ngày đầu tiên đến Quý Thủy Đường đã nói gì không?
- Ách.
Vân Phi Dương nhớ lại chuyện cũ.
Hắn nhớ.
Dùng thân phận tân sinh lần đầu tới Quý Thủy Đường, Bảo Lỵ đưa ra một chuỗi vấn đề, hắn một cái đều không trả lời được.
Ngay lúc nàng sắp nổi bảo, hắn đã cơ trí tuyên bố.
- Ta không biết bọn họ là ai, nhưng ta biết về sau sẽ là ta…Vân Phi Dương!
Bảo Lỵ xoa xoa mặt hắn, nói:
- Một người độc chiến bốn thiên tài Thanh Loan Thành, ngươi được ghi vào lịch sử của trường.
Hô.
Vân Phi Dương thả lỏng một hơi.
Thì ra bởi vì việc này mới gọi mình qua, hắn còn tưởng rằng lại phạm sai lầm gì.
Hắn vỗ bộ ngực, ngạo nghễ nói:
- Lão sư, xin yên tâm, đây chỉ mới bắt đầu, về sau trên sử ký của Đông Lăng học phủ sẽ chỉ lưu lại một mình Vân Phi Dương ta!
Lời nói này thật ngông cuồng.
Nhưng mà Bảo Lỵ rất hài lòng, nói:
- Trở về đi.
Tin tức thiên tài Thanh Loan Thành hoàn toàn thất bại sẽ lưu truyền một đoạn thời gian.
Vân Phi Dương cũng bắt đầu tiếp tục tu luyện, bởi vì hắn biết thế giới bên ngoài rất lớn, sẽ có thiên tài càng mạnh hơn, không thể lơi lỏng.
Vài ngày sau.
Chuyện này còn chưa nguội đi thì tiếp tục phát sinh một đại sự khác. Đó chính là La Mục nghênh ngang trở lại La gia, một chân đá văng cửa lớn, có thể nói vênh váo tận trời!
Vân Phi Dương đi theo phía sau, khóe miệng giật một cái.
Tiểu tử này từng chịu bao nhiêu ủy khuất mà giờ lại đá cửa lớn nhà mình đây?
Những ủy khuất nhục nhã La Mục từng chịu, Vân Phi Dương vĩnh viễn sẽ không biết, bởi vì hắn và La Mục là hai đại biểu, một tên đại biểu thiên tài, một tên đại biểu phế vật.
Phải biết.
Vân Phi Dương kiếp trước tại Thần Giới, cũng là thiên tài ngàn năm khó gặp, tu vi tăng lên để cho người đồng lứa xấu hổ, vĩnh viễn chỉ có khen ngợi cùng sùng bái.
Dù bị trấn áp vạn năm, chui từ dưới đất lên trọng sinh, cũng thể hiện ra một mặt cực kỳ yêu nghiệt!
La Mục không giống.
Hắn trời sinh là tử mạch, không có đan điền, từ đầu đến đuôi chỉ là phế vật, ở thế giới lấy võ làm đầu này. Hơn nữa, lại sinh ra trong đại gia tộc, tuyệt đối là bi kịch.
Có bao nhiêu bi kịch, không nói.
Bởi vì từ xưa đến nay, cường giả từ phế vật nghịch tập, lấy ví dụ cường giả đạt thành tựu đệ nhất đứng đầu có thể nói nhiều vô số kể.
Bây giờ.
La Mục có thực lực, tự nhiên muốn đến La gia trả thù, đạp tất cả đồng tộc từng nhục nhã bản thân dưới chân.
Nhưng.
Khi chân trước hắn vừa đá văng cửa lớn, sau lưng đã bị La Thế
- Hai cánh cửa này giá trị vạn lượng, đá hư rồi làm sao xử lý?
Xoát!
La Mục đứng lên, hét lớn:
- La Phong, La Sơn, La Đồng, La Huy, cút ngay ra đây cho ta!
Áp lực phẫn nộ rốt cuộc bạo phát, thanh âm vang vọng toàn bộ La gia, kinh động các dòng chính đang tu luyện.
La Thế Hải trầm giọng nói:
- Tiểu tử…
Vân Phi Dương đi tới, cười nói:
- La gia chủ, đây là việc của những người trẻ tuổi, ngài không nên xen vào.
La Thế Hải khẽ giật mình.
Cho dù là một trận chiến ở Sinh Tử Đài, hay lăng mộ Vũ Hoàng, hay Thanh Loan Thành gần đây, hắn đều không tham dự cùng quan chiến, nhưng không có nghĩa không biết đến Vân Phi Dương.
- Tiểu tử.
La gia chủ trầm giọng nói:
- Đây là sự tình của La gia ta, mời đi cho.
- Ta không đi.
Vân Phi Dương lách qua hắn, không biết xấu hổ nghênh ngang đi vào.
Sắc mặt La Thế Hải âm trầm.
Nhưng vào lúc này, Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm La gia chủ hắn, giống như có tính toán một lời không hợp liền nhào tới.
Uy hiếp, trần trụi uy hiếp!
La Thế Hải tức giận muốn nổ phổi, nhưng nghĩ đến thực lực kẻ này nên cưỡng chế nén giận.
- La gia chủ.
Vân Phi Dương phất phất tay, nói:
- Xin yên tâm, ta chỉ đến trợ uy cho bằng hữu, sự việc của La gia các ngươi, ta không có hứng thú tham gia.
La gia, bên ngoài diễn võ trường.
Vân Phi Dương ngồi trong phòng nhỏ, một mặt mỉm cười nhìn về giữa sân.
- La Phong!
La Mục ngạo nghễ đứng trên diễn võ trường, phách lối giơ tay lên, nói:
- Những nhục nhã trước kia, ngày hôm nay La Mục ta muốn toàn bộ trả lại cho ngươi!
- Haha.
- Cười chết ta!
Những dòng chính từng khi dễ La gia giễu cợt cười rộ lên.
La Mục có tu vi, cũng chiến thắng Sát Lục Chi Tinh, bọn họ đã được nghe nói, nhưng lại vẫn xem thường, dù sao không ai tận mắt nhìn thấy, làm sao biết việc này có phải thật hay không.
Thiếu niên gọi La Phong đi tới, khinh thường cười lạnh nói:
- Mặc dù có tu vi, cũng vẫn chỉ là một rác rưởi!
Bành bành!
Đột nhiên, La Mục phẫn nộ xông lại.
Tốc độ hắn cũng không nhanh, La Phong cười lạnh, tay phải nắm lại ngưng tụ sức mạnh Vũ Sư đỉnh phong, ngang nhiên đập tới.
Bành.
Một quyền này, vững chắc đánh vào bụng La Mục.
Hắn khinh thường nói:
- Không có năng lực né tránh cũng dám về báo thù, buồn cười đến cực điểm!
Xoát!
Đột nhiên, La Mục đưa hai tay ra chế trụ hắn, nói.
- Ngươi quá yếu!
- Cái gì?
La Phong giật mình.
Sau một khắc, hắn cảm giác thân thể bị nâng lên.
- A a!
La Mục nâng La Phong lên, điên cuồng chạy, cuối cùng đi đến trước một tảng đá lớn, hung hăng ném qua.
Ầm ầm!
Cự thạch vỡ vụn, La Phong thống khổ ngã xuống đất.
- Mẹ nó chứ!
La Mục giơ lên chân, phẫn nộ đạp tới.
Chỉ trong chốc lát, La Phong đã bị đạp mặt mũi bầm dập, sau cùng miệng sùi bọt mép bất tỉnh.
- Cái này…
Những dòng chính La gia nhao nhao trợn tròn mắt.
Giờ phút này.
Bọn họ cảm giác được lực kình của mỗi một cước ít nhất phải đạt tới thập trọng!
Đây… Đây là Vũ Tông cấp?
- La Sơn!
La Mục xoay người, chỉ vào một tên khác, quát:
- Lăn ra đây!