Siêu Thần Yêu Nghiệt

Nhớ lại….. Phó Tướng Viêm Sương


trước sau

Trụ sở Tân Binh Doanh cửu đoàn.

Vân Phi Dương từ trong quân doanh đi ra, giờ hắn đã thay đổi khải giáp Bách Phu Trưởng.

Quả nhiên, người dựa vào y phục, ngựa dựa vào yên, thân khoác chiến giáp làm khí thế khí thôn sơn hà đã từng có bộc lộ ra.

- Haha.

Diệp Nam Tu cùng Hắc Vũ lần lượt đi tới.

Bọn họ cũng thay đổi quân giáp chính quy, chất liệu mặc dù không như khải giáp cao cấp, nhưng mặc vào cũng có chút khí thế.

- Tu ca, nhìn ta có đẹp trai không?

- Đẹp trai cái rắm.

Diệp Nam Tu cột bao cổ tay, nói:

- Ta đây mới gọi đẹp trai.

Hắc Vũ và Khúc Vãn Ca trăm miệng một lời:

- Không biết xấu hổ!

- Ai nha mẹ nó, các ngươi muốn tạo phản!

Diệp Nam Tu xuất cước.

Nhìn ba người vui đùa, Vân Phi Dương mỉm cười rồi dần thu liễm, thức hải hiện ra trí nhớ vạn năm trước.

Thần Giới.

Trụ sở Thiên Uy Quân, Tân Binh Doanh.

Một tên thiếu niên từ trong phòng thay y phục đi ra, hắn vỗ khải giáp mới tinh, nói:

- Lão đại, ngươi thấy ta mặc Thứ Thần Cấp khải giáp này có đẹp trai không?

Người này đầu tóc quái lạ, một nửa màu đỏ như bốc lên hỏa diễm, một nửa màu xanh lam giống như nước biển xanh biếc.

Hắn gọi Viêm Sương.

Đến từ băng hỏa tộc, trời sinh nắm giữ băng hỏa thuộc tính tương khắc.

- Đẹp trai cái rắm.

Vân Phi Dương ngồi trên một tảng đá nhỏ, ngậm một cọng cỏ, nói:

- Đại ca ngươi đẹp trai không?

- Tốt!

Viêm Sương bĩu môi đáp.

- Chỉ ngươi đẹp trai, được chưa.

- Phi.

Vân Phi Dương phun ngọn cỏ đang ngậm ra, nói:

- Làm một tên lính quèn, ngươi đã vui thành dạng này?

Viêm Sương nắm tay, ánh mắt lấp lóe băng hỏa, nói:

- Trở thành một thành viên Thiên Uy Quân là mộng tưởng lớn nhất đời ta, ngày hôm nay đã được như nguyện, tự nhiên phải vui vẻ.

Vân Phi Dương nói:

- Chút tiền đồ vậy thôi sao.

- Ai.

Viêm Sương thở dài một hơi.

- Lão đại chí hướng cao, ta kém rất xa.

Ba.

Vân Phi Dương khoác bả vai hắn, cười nói:

- Chờ sau này, ta ngồi lên vị trí đại soái Thiên Uy Quân, ngươi sẽ là Phó Tướng của Vân Phi Dương ta.

- Ngươi nói đó nghe!

Viêm Sương chân thành nói:

- Không cho phép chơi xấu.

-Con mẹ nó!

Vân Phi Dương ép hắn ngã xuống đất.

- Ta lúc nào chơi xấu huynh đệ!

- Còn nói!

Viêm Sương ngã trên mặt đất, hét lớn:

- Lần trước đi Phong Long quật, ngươi nói đồ tốt phân đôi, kết quả đều bị ngươi bỏ túi.

- Ách

Vân Phi Dương vô sỉ nói:

- Có à, sao ta không biết?

Ma tộc lĩnh vực.

Xoát xoát

Vân Phi Dương cầm đầu mấy chục binh lính Thiên Uy Quân, phi nhanh trong Ma Cốc lâm khủng bố.

Phía sau bọn họ, số lớn binh lính Ma tộc đang đuổi theo!

Phù phù!

Viêm Sương kiệt sức ngã trên đất, nói:

- Lão đại, ta không được!

- Đáng giận!

Vân Phi Dương lui về vác hắn lên.

Viêm Sương yếu ớt nói:

- Lão đại mang ta theo chỉ liên lụy ngươi, một mình ngươi đi thôi, như vậy còn có cơ hội đào thoát.

- Ném ngươi ở chỗ này, người nào làm Phó Tướng cho ta!

Vân Phi Dương ôm hắn, bạo phát tu vi Thứ Thần Cấp, hướng sơn lâm âm u bay đi.

Cảm thụ khí tức đang bạo phát, Viêm Sương khó tin thốt.

- Lão đại ngươi đột phá Thứ Thần Cấp? Quá nhanh đi!

Thần Giới.

Cuồn cuộn Thương Khung.

Mấy chục Thần đứng giữa không trung, Thần lực hóa thành lực lượng bao phủ phiến khu vực này, dưới Thần Vương không ai có thể tiến vào.

Vân Phi Dương máu me khắp người, đứng đối diện.

Tay trái Viêm Sương xuất hỏa diễm, tay phải xuất Băng Mang, bảo hộ trước mặt hắn, phẫn nộ nhìn chằm chằm Chư Thần.

Vân Phi Dương yếu ớt nói:

- Nhanh cút cho ta!

- Lão đại.

Viêm Sương cười nói:

- Lúc ta được ngươi phong làm Phó Tướng Thiên Uy Quân đã từng tuyên thệ, phải cùng Đại Soái chung sinh tử.

Vân Phi Dương nói:

- Đồ ngốc!

- Đúng vậy.

Viêm Sương chỉ hướng phương xa, nói:

- Ngu ngốc như ta vậy, còn có rất nhiều.

Vân Phi Dương đưa mắt nhìn lại, cuối chân trời có lưu quang lấp lóe, lít nha lít nhít binh lính bay tới như cá diếc qua sông, rõ ràng là 100 ngàn Thiên Uy Quân do hắn thống soái!

Xoát xoát!

100 ngàn Thiên Uy Quân xông phá gông xiềng Chư Thần, bọn họ bảo hộ Đại Soái quát:

- Chúng ta cùng Đại Soái chung sinh tử!

- Chúng ta cùng Đại Soái chung sinh tử!

Thanh âm vang vọng bầu trời, truyền khắp Thần Giới!

Xoát!

Đột nhiên, hư ảnh to lớn xuất hiện tại hư không, truyền đến thanh âm hoang vu cẩn trọng:

- Vân Phi Dương trộm chí bảo Chư Thần, đánh nát tam thiên Cửu Thiên Thần Nữ, tội không thể tha!

- Đế —— Quân —— Thiên!

Vân Phi Dương ngẩng đầu, phẫn nộ nắm tay quát.

- Ngươi lão bất tử này, có dám hiện chân thân, cùng lão tử đường đường chính chính đánh một trận!

Hư ảnh to lớn không để ý hắn, lên tiếng:

- Chiến Tranh Chi Thần!

- Thần Chủ, có gì phân phó.

Trong đội ngũ Chư Thần, một nữ tử mặc kim sắc chiến giáp đi tới, nàng mang đầu khôi tinh xảo, thấy không rõ tướng mạo.

Nàng cũng là Chiến Thần nổi danh cùng Vân Phi Dương.

Vân Phi Dương là Chiến Đấu chi Thần, nữ nhân này là Chiến Tranh Chi Thần, am hiểu mưu lược cùng lĩnh quân.

Mấy trăm năm trước, Chiến Tranh Chi Thần suất lĩnh đại quân đại phá Ma Quân, mới là chủ lực tuyệt đối, thời điểm luận công ban thưởng, công lao còn cao hơn Vân Phi Dương.

Hư ảnh to lớn lãnh đạm nói:

- Thiên Uy Quân phạm thượng làm loạn, giết không tha!

- Cái này…

Chiến Tranh Chi Thần khẽ giật mình.

Nàng thở dài một tiếng, vung tay, kim sắc cờ xí xuất hiện giữa hư không, tản mát ra hào quang loá mắt.

Cuối Thương Khung, vô số lưu quang cực tốc phóng đến, rơi trước người Chư Thần, số lượng không kém gì Thiên Uy Quân.

Đây là quân đội Chiến Tranh Chi Thần thống soái, tên Trấn Ma Quân.

Buồn cười là, một trong những quân đoàn tinh nhuệ nhất Thần Giới này giờ này muốn không phải giết Ma Quân mà là đồng loại mình.

Vân Phi Dương dần dần từ trong trí nhớ lấy lại tinh thần, con ngươi hiện lên vẻ đau thương, sự việc về sau không cần nhớ lại nữa, bởi vì trận chiến kia hắn bại.

100 ngàn Thiên Uy Quân cùng Viêm Sương đều chết ngay trước mắt.

Mình bị trấn áp.

Nói thật.

Nếu như không phải bọn người Diệp Nam Tu vui cười đùa giỡn, xúc cảnh sinh tình, Vân Phi Dương không sẽ chủ động nhớ lại chuyện cũ bi thương này.

Thống khổ lớn nhất nhân sinh không gì qua được tận mắt nhìn thấy huynh đệ cùng thủ hạ của mình từng người vẫn lạc, còn mình cái gì cũng không làm được!

Trong thời gian bị phong ấn dài đằng đẳng, hắn hận!

Hận Đế Quân Thiên, hận Chư Thần, cũng hận chính mình, bởi vì huynh đệ và thủ hạ vẫn lạc, do mình một tay tạo thành, mình hại bọn họ.

Một đoạn thời gian rất dài, Vân Phi Dương đều tự trách, tâm tính cũng dần dần chuyển biến, thù hận hóa thành thống khổ giày vò thể xác tinh thần.

Sau cùng, hắn lựa chọn quên đi!

- Uy, ngươi làm sao thế?

Bên tai truyền đến tiếng Lương Âm gọi.

Vân Phi Dương thở một hơi dài, chầm chậm thả nắm đấm ra đáp.

- Không có gì.

- A.

Lương Âm đứng bên cạnh đã một lát, nàng có thể từ ánh mắt nhìn ra, hắn như nhớ lại điều gì đó vô cùng bi thương.

Vân Phi Dương đánh giá Lương Âm, cười nói:

- Rất đẹp.

La Mục dùng trang bức để tê liệt chính mình.

Vân Phi Dương cũng dùng thái độ vô sỉ dạo chơi nhân gian để vùi lấp phần ưu thương cùng thống khổ sâu trong lòng.

- Thật không?

Lương Âm cúi đầu xuống, tâm như rót mật.

Vân Phi Dương bóp eo, ưỡn ngực, đắc ý nói:

- Nam nhân của ngươi, có phải rất đẹp trai?

- Cắt.

Lương Âm lườm hắn một cái.

- Cuồng tự luyến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện