Vân Phi Dương từng là Chiến Thần, nhưng bị trấn áp vạn năm, Thần Cách vỡ vụn, thân thể biến hóa nghiêm trọng.
Trải qua một năm tu luyện, mới khôi phục được chút xíu, con đường tu luyện dài đằng đẵng. Lúc này được Phàm Giới cường giả Tứ Hải Kiếm Đế dạy bảo, hiển nhiên thích hợp nhất.
Đương nhiên.
Tam bách lục thập hành, ngành nghề nào cũng có chuyên gia.
Hầu Tam lĩnh ngộ kiếm đạo tuyệt đối đỉnh phong tại Phàm Giới.
Kiếp trước Vân Phi Dương chỉ chú trọng quyền, không chân chính tu luyện kiếm pháp, nếu không cướp được Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, thì chắc đời hắn cũng sẽ không đi dùng kiếm.
Cho nên theo Tứ Hải Kiếm Đế tu luyện, có cơ hội tu luyện kiếm đạo từ cơ sở.
Tên này không luyện còn tốt, một khi tu luyện sẽ rất đáng sợ. Bởi vì, Hầu Tam giảng giải kiếm đạo một lần hắn đã lĩnh ngộ, mà còn có thể hạ bút thành văn.
Người so với người thật tức chết.
Hầu Tam giảng giải kiếm đạo, biểu thị kiếm pháp lấy nhanh làm chủ, Vân Phi Dương chỉ nhìn một lần đã thi triển thành công.
- Trâu bò!
Hầu Tam khiếp sợ không thôi.
Chính mình truyền thụ khoái cảnh mặc dù chỉ mới nhập môn, nhưng không có thiên phú, người bình thường ít nhất cần mấy tháng mới lĩnh ngộ, tiểu tử này liếc mắt một cái đã thông, quá khó tin rồi!
Nếu như Tứ Hải Kiếm Đế biết, Vân Phi Dương không tu luyện kiếm đạo mà thời điểm trong Vũ Hoàng lăng tùy ý huơ kiếm đã xuất ra cảnh giới kiếm tùy tâm động so với Kiếm Vương, nhất định sẽ càng giật mình.
Đương nhiên.
Vào được cảnh giới kiếm tùy tâm động hơn phân nửa bởi vì Kiếm Hồn, nhưng không thể phủ nhận, thiên tư Vân Phi Dương rất cao, không ai tại Phàm Giới có thể hơn được hắn.
- Nhanh nhanh nhanh!
Xoát xoát
Vân Phi Dương đứng trước thác nước, lần lượt xuất kiếm vạch phá dòng nước.
Trải qua mấy ngày tu luyện, hắn giờ có thể xuất ra liên tục mười chín kiếm trong một hơi,.
Tứ Hải Kiếm Đế nhìn mà run sợ, lấy cảnh giới hắn hiện tại mới một hơi xuất ra mười kiếm thôi!
Nhưng.
Sau đó mấy tháng.
Vị kiếm đạo đại năng Phàm Giới này bị đả kích thương tích đầy mình.
Bởi vì, hắn bắt đầu truyền thụ một số kiếm pháp tương đối cao, diễn luyện kiếm quyết một lần, tên này đã thi triển mây bay nước chảy, hoàn toàn không giống lần đầu tu luyện!
- Quá dọa người!
- Nếu như tu luyện chục năm, có thể đạt đến Kiếm Đế a!
Cả người Hầu Tam không tốt.
Phải biết, hắn đã sống một ngàn bốn trăm năm mới đột phá Kiếm Đế.
Kiếm đạo Vân Phi Dương đề thăng quá nhanh, hắn bố trí Tụ Linh Trận trong sơn động thiên nhiên, mỗi ngày cùng ngũ phẩm hung thú chém giết, kích phát toàn bộ tiềm năng rồi về nghỉ ngơi một hồi, tiếp theo giao đấu cùng Tứ Hải Kiếm Đế.
Loại phương thức tu luyện khủng bố này khiến Hầu Tam sụp đổ nghĩ thầm, hắn không biết mệt hả? Có phải người hay không?
Vân Phi Dương đang tu luyện.
Phía xa bên ngoài mấy vạn dặm, trong dãy núi băng lạnh lẽo, Lâm Chỉ Khê cũng tu luyện. Bất quá, phương thức vô cùng ôn hòa, nàng chỉ ngồi xếp bằng trên hồ băng tĩnh toạ.
Bông tuyết đầy trời bay xuống, chung quanh một mảnh trắng bạc, Lâm Chỉ Khê đặt mình vào bên trong, có khí chất tiên tử ngăn cách tại thế.
Không biết qua bao lâu, nàng nhẹ nhàng mở mắt, nỉ non.
- Đột phá đến Vũ Tông hậu kỳ.
Đưa mắt nhìn về phía bầu trời, nói thầm:
- Nếu như không có Nghịch Thiên Quyết, ta cũng không thể đề bạt nhanh như vậy.
Xoát xoát!
Đột nhiên, một đầu chim băng to lớn từ đằng xa bay tới, đáp xuống trước mặt Lâm Chỉ Khê.
Toàn thân phi cầm này như dùng băng tạo thành, tên Băng Phong Tuyết Điểu, là phi cầm độc hữu băng hệ của Băng Phong Cốc, thực lực đến ngũ phẩm.
Mẫu Đơn Thánh Quân rất yêu thích đệ tử Lâm Chỉ Khê này, đặc biệt vì nàng bắt tới, trợ giúp nàng kết xuống khế ước.
Nói thật.
Băng Phong Tuyết Điểu rất hiếm, không kém Hắc Vũ Lăng Ưng của Long Chấn Vũ, còn tương xứng thuộc tính với Lâm Chỉ Khê.
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ của Vân Phi Dương cũng không yếu, Thần Thần lại càng không cần nói, chính là Thần thú Thần Giới, miểu sát tất cả vật chủng hiếm có tại Phàm Giới.
- Hưu!
Băng Phong Tuyết Điểu mở miệng, phun ra một khỏa trái cây bốc lên khói lạnh, giương giương cánh, như đang nói gì đó.
Lâm Chỉ Khê tiếp hàn quả, nói:
- Cám ơn
Băng Phong Tuyết Điểu ngửa đầu kêu to, sau đó giương cánh bay đi, ngồi trên băng sơn, khép lại hai cánh, cảnh giác nhìn bốn phía, như đang canh gác cho chủ nhân.
Lâm Chỉ Khê nuốt Hàn Băng Quả vào, tiếp tục tu luyện.
Lúc này, tuyết càng rơi càng lớn, gió lạnh thấu xương thổi qua mặt hồ, đá lạnh thấu xương.
Không giống với Băng Phong Cốc lạnh lẽo, dãy núi lửa bên trong Hỏa Viêm Quận, khí trời hoàn toàn ngược lại, vô cùng nóng, nóng đến nổi khiến người ta khó có thể chịu đựng!
Nhưng.
Ngay tại miệng núi lửa ngay cả Vũ Vương cũng không thể thừa nhận này, Lương Âm ngồi xếp bằng trong đó, quanh thân lấp lóe ánh lửa mắt trần có thể nhìn thấy.
Không nên xem thường những ánh lửa này, nếu như phát động sẽ nháy mắt thiêu đốt xung quanh hầu như không còn. Bởi vì đây là Tâm Hỏa mạnh nhất thế gian!
Núi lửa nóng rực, đối với Lương Âm thì như tắm rửa trong gió xuân, vô cùng thoải mái, nàng phóng thích Tâm Hỏa từng bước hấp thu Hỏa hệ thuộc tính, dung nhập vào thuần linh hạch.
- Hả?
Đột nhiên, bầu trời truyền đến thanh âm như chuông bạc.
- Tuổi còn nhỏ vậy mà có thể đi đến miệng núi lửa, rất khó được nha.
Lương Âm mở mắt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử đầu đầy lửa hồng đứng giữa không trung, đôi mắt nàng cũng màu đỏ đang nhìn mình, trên mặt lộ ra mỉm cười.
Xoát.
Nữ tử nhẹ nhàng rơi xuống, áo choàng lửa phát, tướng mạo xinh đẹp, vóc người nóng bỏng.
Nàng gỡ xuống hồ lô rượu bên hông, nói:
- Nữ oa, ta từ trên người ngươi ngửi được khí tức của Tứ Hải Kiếm Đế và Mẫu Đơn Thánh Quân, bọn họ là gì của ngươi?
Lương Âm biến sắc.
Mình và Tứ Hải Kiếm Đế, Mẫu Đơn Thánh Quân chỉ có duyên gặp mặt một lần, lúc này đã qua lâu như vậy, trên thân làm sao lại có mùi bọn họ được.
- Ừng ực.
Nữ tử hỏa phát (tóc như lửa) uống một hớp rượu, cười nói:
- Nếu như ta không đoán sai, hai lão bất tử tìm ngươi nhưng không coi trọng tư chất ngươi. Bởi vì, ngươi tu luyện Hỏa hệ, không liên quan đến bọn hắn.
Thật đoán đúng.
Tư chất Lương Âm mặc dù không tệ, nhưng gặp được Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê ưu tú hơn nàng rất nhiều, cho nên từ bỏ.
Hai lão bất tử?
Trong lòng Lương Âm khẽ giật mìnhh.
- Nữ nhân này thân phận hẳn cũng không thấp, nếu không sao dám xưng hô như thế với Kiếm Đế và Vũ Thánh đây.
- Ai.
Tóc đỏ nữ tử cảm khái.
- Tìm mấy chục năm đều không tìm được người nào ra dáng, bây giờ đi qua Hỏa Viêm Quận lại vô ý phát hiện. Xem ra đây chính là duyên phận mà.
Nói xong, chân thành nói:
- Nữ oa, có muốn càng nhanh đột phá cảnh giới, có muốn tham gia thi đấu thiên tài ba năm sau không?
Lương Âm cảnh giác hỏi:
- Ngài có ý gì?
Nữ tử tóc đỏ vung tay, thao thiên hỏa diễm trong nháy mắt bao phủ toàn bộ miệng núi lửa, hình thành một tòa thác nước hỏa diễm cự đại, như đốt cháy nửa bầu trời.
Con ngươi Lương Âm lấp lóe vẻ chấn kinh.
Hỏa diễm thật mạnh, mình trước mặt nàng tựa như hài đồng tập tễnh học bước!
Nữ tử tóc đỏ nhìn nàng cười nói:
- Làm đệ tử ta, có thịt ăn, có rượu uống, có người đánh.