Bầu trời phương xa, hiện ra một đạo điểm đen đang cực tốc tới gần, đồng thời mang theo sát khí khủng bố, làm Vũ Vương chín quận giật mình!
- Tốc độ thật nhanh!
- Người tới là ai?
Võ giả chín quận rung động, có phải viện thủ Đông Lăng Quận không?
Sát khí khủng bố cuốn tới, ngàn Vũ tông tiến công cùng mấy chục vạn đại quân dừng lại. Bởi vì, bọn họ cảm giác được luồng sát khí này đang nhắm vào mình.
Trong lòng dâng lên suy nghĩ đáng sợ.
Đi thêm một bước sẽ chết!
Sát khí không cách nào giết người, nhưng có thể khiến người sợ hãi!
Lương Âm ngồi xếp bằng trên thành lâu cảm nhận được sát khí nhiếp nhân tâm phách kia, bỗng nhiên mở mắt, nhìn hắc ảnh đang bay tới, hốc mắt dần ướt át.
Hơn hai năm.
Kinh lịch tàn khốc tu luyện, mỗi lần ngã xuống, mỗi lần sụp đổ, nam nhân kia sẽ xuất hiện trong thức hải của nàng, không để nàng chịu thiệt thòi, không bao giờ buông bỏ nàng để cho nàng thêm sức mạnh đứng lên. Lại trải qua bao nhiêu đêm, mộng nhiễu rơi lệ vì ai!
Trong lúc mơ hồ, bên tai vang lên lời nói cùng nam nhân kia lúc ly biệt.
- Ba năm sau, ta sẽ đợi nàng tại Thiết Cốt Thành, dẫn nàng theo cùng tham gia thi đấu thiên tài!
Huynh nói láo.
Rõ ràng đến muộn hơn ta, là ta đang chờ huynh!
Ta đang chờ huynh mang ta tham gia thi đấu thiên tài!
Nước mắt Lương Âm rốt cục nhịn không được, từ gương mặt trắng nõn rơi xuống, nàng đang khóc, nhưng trong lòng lại hạnh phúc, bởi vì rất nhanh thôi sẽ nhìn thấy hắn.
- Trở về sao?
Nhìn thấy hắc ảnh bay tới, cảm giác được khí tức quen thuộc, trên gương mặt xinh đẹp của Bảo Lỵ hiện ra mỉm cười khiến thần hồn người ta điên đảo.
Tiểu gia hỏa.
Ba năm sau, ngươi sẽ cường đại cỡ nào?
Liên minh chín quận, có đủ để ngươi giết không?!
Bạo Lực Ma Đạo này thật bưu hãn, thật tự tin đối với học sinh mình. Phải biết đối phương có chín mươi vạn đại quân, trong đó hơn bốn mươi Vũ Vương nha!
- Hả?
La Mục đang vận công liệu thương, Pháp Tể đang ở cùng huynh muội Vân Lịch cũng cảm nhận được luồng sát khí này, nhao nhao mở mắt.
Tên này trở về!
La Mục nắm tay, trong lòng nói:
- Rốt cục có thể cùng hắn đánh một trận!
- Ca…
Vân Hoa cắn môi mỏng, nước mắt rơi xuống nói:
- Hắn trở về.
- Yên tâm đi, chờ ta đem chữa trị thương thế, chắc chắn đánh bại hắn, tổ chức một hôn lễ cho các ngươi!
Vân Lịch nhìn hắc quang, ánh mắt kiên định, trên mặt không có cỗ khí chất bỉ ổi thường ngày.
- A di đà phật!
Pháp Tể chầm chậm nhắm mắt, thở dài trong lòng.
Tên này trở về mang theo sát khí khủng bố như thế, mấy ngày kế tiếp, mình lại phải vì siêu độ vong linh rồi, thật cực khổ mà.
Hưu!
Hắc quang xẹt qua hư không, trong khoảnh khắc, đứng trên không Thiết Cốt Thành.
Đợi ánh sáng tán đi, một người trẻ tuổi tướng mạo phi phàm, sau lưng mang một thanh kiếm, mà gương mặt kia lộ ra băng lãnh đáng sợ!
- Thay đổi…
Linh Niệm suy yếu của Lương Âm thấy được hình dạng người kia, si ngốc nói:
- Đẹp trai hơn trước rồi!
Bảo Lỵ cười nói:
- Hiện tại hắn không còn là tiểu gia hỏa nữa rồi.
Binh lính Thiết Cốt Thành cũng không nhận ra khi nhìn thấy nam tử đeo kiếm vừa xuất hiện này, dù sao thân ảnh ấy cũng đưa lưng về phía mình.
Hình dáng và thể trạng sẽ theo tuổi tác sẽ dần thành thục, nhưng cỗ khí thế sắc bén sẽ không thay đổi!
Rất nhiều binh sĩ nhìn bóng lưng, chợt cảm thấy quen mắt, trên mặt binh lính từng tham dự phòng thủ ba năm trước dần dần hiện ra vẻ mừng như điên, hưng phấn reo hò nói:
- Thành chủ đại nhân!
Thành chủ đại nhân!
Binh lính vừa nhập ngũ Thiết Cốt Thành cũng tựa như say máu gà, hưng phấn hô to theo.
Có thể xưng thành chủ ở Đông Lăng Quận ngoại trừ Lâm Nhược Hiên ra cũng chỉ có Vân Phi Dương!
Không sai.
Người đến chính là Vân Phi Dương.
Qua năm ngày, từ mấy vạn dặm cuối cùng cũng chạy tới.
- Là Vân Phi Dương!?
Bên địch quân cũng có người nhận ra, hai mắt bọn họ lấp lóe vẻ hoảng sợ, bọn hắn vẫn còn nhớ như in tràn cảnh tên này tung một quyền oanh sát vạn nhân mã ba năm trước!
Nếu như không phải có hơn bốn mươi Vũ Vương ở hiện trường, bọn hắn đã sớm hoảng sợ chạy trốn rồi.
- Hắn là Vân Phi Dương?
Chu Thiên Tề
Quả nhiên, thiếu niên Thành chủ danh tiếng lên ba năm trước có thể ngự không phi hành, hẳn đã đạt đến Vương cấp, Tứ Hải Kiếm Đế có theo sau hắn hay không?
Vị Vũ Vương đỉnh phong này cũng không để Vân Phi Dương vào mắt.
Hắn sợ Kiếm Đế, bất quá ngay khi Linh Niệm bao phủ chung quanh, hắn cũng không thấy được nhân vật khả nghi, mới nói thầm:
- Kiếm Đế hẳn không tới.
- Vân Phi Dương!
Chu Thiên Tề quát lạnh nói:
- Ngươi ngăn tại trước thành, muốn tham dự chiến tranh?
Vừa rồi, mười hai Vũ Vương chín quận tuy xuất thủ, nhưng bọn hắn chỉ nhằm vào Vũ Vương, cho nên không tính tham dự.
Vân Phi Dương đứng giữa không trung Thiết Cốt Thành, đối mặt mấy chục vạn binh lính chuẩn bị công thành, có hiềm nghi tham dự chiến tranh.
Nếu như động thủ, chẳng khác nào tự đưa nhược điểm vào tay mình!
- Đưa nhạc phụ ta trở về giao cho Liễu sư tỷ.
Thanh âm Vân Phi Dương rất bình tĩnh, nhưng sát khí lại ngày càng kinh khủng.
Hiện tại, hắn quan tâm an nguy Lâm Nhược Hiên hơn, bởi vì người chưa tới nhưng linh niệm đã quét thấy một màn cha vợ bị đánh nát hai vai cùng hai đầu gối.
Bọn người Diệp Nam Tu vội vàng vác Lâm thành chủ vào thành, tâm lý vẫn đang suy nghĩ, lão đại muốn bạo tẩu rồi!
Sau khi Lâm Nhược Hiên bị khiên đi, Vân Phi Dương lấy Hàn Thiên Kiếm sau lưng xuống, lạnh lùng quét mắt nhìn xuống.
Sát khí tràn ngập.
Không khí đều như ngưng kết!
- Tiểu tử!
Chu Thiên Tề lãnh đạm nói:
- Ngươi muốn động thủ?
Hắn ước gì Vân Phi Dương xuất thủ.
Nói như thế, hắn cùng rất nhiều Vũ Vương sẽ có lý do xuất thủ, chí ít có thể liên thủ phá nát Tụ Quang Phòng Ngự Trận, còn về gia hỏa này, trước hết khống chế nhốt lại.
Lâm Nhược Hiên chỉ là lão đại của một quận quốc nho nhỏ, giết thì giết, nhưng danh hiệu đệ tử Tứ Hải Kiếm Đế có chút lớn, Chu Thiên Tề vẫn có kiêng kỵ.
Keng!
Vân Phi Dương xuất kiếm vỏ kiếm. Trong khoảnh khắc, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt giảm xuống như tiến vào trời đông giá rét, hắn nắm kiếm, đạp không đến, hai mắt thủy chung nhìn chằm chằm mấy chục vạn đại quân cùng ngàn Vũ tông.
Bọn người Chu Thiên Tề nhao nhao khẽ giật mình.
Tên này thật muốn động thủ?
Rất tốt, phi thường tốt!
Mọi người cười lạnh không thôi, cũng quyết định, thành chủ Thiết Cốt Thành dám động thủ, nên bọn họ cũng không cố kỵ gì. Dù sao, không phải mình phá hư quy định trước!
Xoát!
Dưới sự chờ mong của Chu Thiên Tề, Vân Phi Dương rốt cục xuất thủ.
Tốc độ hắn xuất kiếm rất nhanh, Vũ Vương ở hiện trường đều không thấy được, nhưng lại nhìn thấy một hàn mang bay ra, hiển nhiên chính là kiếm khí!
Vù vù!
Trong chốc lát, rất nhiều Vũ Vương bạo phát.
Bọn họ cũng có tính toán xuất thủ, nhưng sau một khắc, đã thấy 100 tên Vũ tông xung phong, đầu rơi xuống đất, vô số cỗ thi thể ngã xuống, máu tươi chảy xuôi, trong nháy mắt hình thành vũng máu.
Dát.
Bọn người Chu Thiên Tề trợn tròn mắt.
Vân Phi Dương vẫn đạp không mà đến, cổ tay nhất động, Hàn Thiên Kiếm lần nữa bay ra một đạo hàn quang, lấy tốc độ Linh Niệm đều khó mà bắt được xẹt qua hàng Vũ tông phía trước.
Phù phù!
Phù phù!
Lại có đầu của hơn một trăm Vũ tông bay lên.
Hai kiếm.
Chết dưới kiếm Vân Phi Dương chừng hai trăm người!