Tuy phá giải cấm thuật Chu gia, nhưng dù sao Vân Phi Dương lại chính diện cùng ngàn trọng thuần linh lực, tự nhiên cũng gặp phản phệ.
Giờ phút này, hắn đã rất suy yếu, thuần linh lực xém chút hao sạch. Nếu không, lấy tính cách tên này làm sao lại để bọn người Chu Thiên Tề trọng thương chạy trốn, đã sớm rút kiếm làm thịt bọn họ rồi.
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương xóa vết máu khóe miệng, nói:
-Chờ lão tử hồi phục sẽ công phá từng quận quốc bọn ngươi!
Tuy hắn có thể giết chết những Vũ Vương này, nhưng lúc này lại từ bỏ.
Vân Phi Dương quay người chuẩn bị trở về thành, vừa mới xoay người lại nao nao.
Trước mặt hắn đứng một nữ tử áo đỏ, dưới tóc đen hiển lộ ra khuôn mặt tinh xảo, hai hàng thanh lệ, làm cho lòng người sinh thương tiếc.
Lương Âm?
Vân Phi Dương có chút mộng.
Hơn hai năm không gặp, nha đầu này càng xinh đẹp, càng khuynh quốc khuynh thành hơn.
Quả nhiên, đây mới là nữ nhân lão tử nhìn trúng. Vân Phi Dương nhếch miệng cười một tiếng, nói:
-Ta trở về rồi.
Bốn chữ, nhu tình như nước.
Lương Âm rơi nước mắt như mưa, sau cùng nhào tới, ôm chặt nam nhân này.
Lấy tính cách Vân Phi Dương, giờ phút này khẳng định sẽ lãng mạn vươn tay, đem nữ hài nhiều năm không gặp ôm chầm lấy.
Nhưng hắn vừa muốn làm như thế, Lương Âm lại khóc thút thít nói:
- Cái mông ngươi không đau sao?
-Hả?
Vân Phi Dương khẽ giật mình, chợt cảm giác nhói nhói truyền đến.
Hắn sờ xuống, trên tay dính đầy máu, lúc này mới ý thức được, vừa rồi vạn kiếm vỡ vụn bay loạn, mình cũng không thể may mắn thoát khỏi, trên mông bị châm mấy mảng kiếm.
-A!
Vân Phi Dương kêu thảm một tiếng tiêu hồn.
Thiết Cốt Thành, phủ Thành chủ.
Vân Phi Dương nằm trên giường, đầu đầy mồ hôi, hai tay khẩn trương nắm chặt đệm chăn, nói:
-Sư tỷ, nhất định phải nhẹ a.
Bên cạnh, đứng một nữ tử thướt tha uyển chuyển, khuôn mặt như vẽ, cho người ta một loại cảm giác thanh nhã thoát tục.
Liễu Nhu!
Hơn hai năm không gặp, khí chất tài trí của cô gái này càng dày, giống như đại tiểu thư xuất thân danh môn.
Nàng nhẹ nhàng nâng ngọc thủ, chân thành nói:
-Sư đệ, chớ khẩn trương.
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.
Lúc này có thể không khẩn trương sao, thuần linh lực trong thân thể hao hết không cách nào hộ thể, nếu sinh sinh rút hết số kiếm mảnh này ra, nhất định sẽ đau chết người.
-Ào ào.
Liễu Nhu từ hòm thuốc lấy ra một bình nước, tưới lên vết thương của Vân Phi Dương.
Hắn nhe răng toét miệng nói:
-Đau đau đau!
-Ta đang trừ độc cho ngươi.
-Trừ độc?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
-Xoát!
Đột nhiên, Liễu Nhu kẹp lấy một mảnh kiếm rồi rút ra, sau đó dán thuốc chữa thương lên.
-A…
Vân Phi Dương kêu thảm một tiếng.
Mẹ ta ơi, cảm giác này thật khó chịu.
Vân Đại Tiện Thần vừa rồi bên ngoài Thiết Cốt Thành đại sát tứ phương, bây giờ linh lực hao hết, lại biến thành một phàm nhân rồi.
-Xoát!
Liễu Nhu lại rút ra một mảnh kiếm.
-A!
-Xoát!
-A!
Ba toái phiến bị rút, Vân Phi Dương ngồi phịch trên giường, nghĩ thầm:
-Nữ nhân này còn hung ác hơn Oanh Oanh.
Liễu Nhu dán Kim Sáng Dược lên, xấu hổ xoay người sang chỗ khác, dù sao hiện tại, tên kia chỉ mặc nửa cái quần.
Mà Kim Sáng Dược chuyên trị vết thương này có hiệu quả rất không tệ.
Rất nhanh, Vân Phi Dương đã hết đau, hắn lao mồ hôi, hỏi:
-Sư tỷ, nhạc phụ ta thế nào?
Liễu Nhu chân thành nói:
-Còn sống.
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
-Tuy nhiên..
Liễu Nhu khổ sở nói:
- Kinh mạch Lâm thành chủ đều bị đoạn, cho dù không chết, về sau cũng không thể tu luyện võ đạo.
-Két.
Vân Phi Dương nắm chặt nắm tay, trong con ngươi phun ra lửa giận, nói:
- Liên minh chín quận, lão tử sẽ không bỏ qua các ngươi!
Trong ngôn ngữ, thấu phát sát khí âm u.
Mấy ngày kế tiếp, Vân Phi Dương thủy chung dưỡng thương.
Ngoại giới, tin tức có quan hệ đến việc hắn giết lùi liên minh chín quận đang điên cuồng truyền lưu.
Trong lúc nhất thời, gây nên sóng to gió lớn.
-Một người chém giết ba Vũ Vương sơ kỳ, phế bỏ sáu Vũ Vương trung kỳ, đánh sấp sấp mặt Chu gia chủ ở bên trong bảy tên Vũ Vương, Vân Phi Dương quá mãnh liệt rồi?
-Ta nghe nói, bốn kiếm chém giết bốn trăm Vũ Tông chín quận đó!
-Không phải chứ?
-Cái này tính là gì, ta còn nghe nói, Vân Phi Dương là Kiếm Vũ Song Vương cực kỳ hiếm thấy đấy!
-Mẹ ta ơi!
Trong tửu quán, mọi người nhao nhao chấn kinh.
Một màn này
Không hề nghi ngờ.
Vân Phi Dương biến mất hơn hai năm lần nữa trở về, dù bốn kiếm chém bốn trăm Vũ Tông, một người giải quyết mười sáu Vũ Vương, hay kiếm võ song tu Vương Cấp, tùy tiện một tin truyền đi, cũng sẽ gây nên oanh động to lớn!
- Đệ tử Tứ Hải Kiếm Đế, không đơn giản nha.
Cường giả cao tinh thành trì sau khi biết được tin đều đánh giá Vân Phi Dương như thế.
Từ lúc lẳng lặng vô danh, đến khi sơ lộ phong mang, đến bây giờ oanh động đại lục, làm cho rất nhiều võ giả đều biết được Đông Lăng Quận xuất hiện một thiên tài có thể đưa thân vào hàng ngũ tuổi trẻ tuấn kiệt nhất lưu!
Thành trì bình thường đạt đến lục tinh sẽ tại khu vực phồn hoa nhất dựng lên một bảng to lớn nạm vàng, phía trên bố trí tiểu hình trận pháp liệt kê ra 100 cái tên.
Võ giả đi qua đều sẽ ngẫu nhiên nhìn một chút, bởi vì, đây là Quán Quân Bảng chuẩn bị cho thi đấu thiên tài sắp bắt đầu.
Bảng danh sách được hiệp hội võ đạo Vạn Thế Đại Lục ban bố, căn cứ tình báo chiến lực thiên tài mới nhất tiến hành ước định, phân ra 100 thiên tài có khả năng đoạt giải quán quân.
Đầu bảng là Long Chấn Vũ Tổ Long Thành.
-Ông
Một ngày nào đó, bảng danh sách phát sinh biến hóa, nguyên bản Lý Tề xếp cuối cùng bị cái tên Vân Phi Dương thay thế. Quán Quân Bảng tại các thành trì đều bị thay thế.
-Vân Phi Dương lên bảng!
-Một người giải quyết mười sáu Vũ Vương, không lên bảng mới lạ.
Rất nhiều người nghị luận.
-Chậc chậc.
Có người thở dài:
-Mỗi mười năm thi đấu thiên tài, thiên tài có thể đưa thân vào một trăm người đứng đầu, cơ hồ đều đến từ Lục tinh thành trì trở lên, Vân Phi Dương đại biểu Đông Lăng Quận chỉ có Tam tinh, sự việc này trước đó chưa từng có.
-Cũng coi như rạng rỡ danh tiếng của Đông Lăng Quận đi.
Rất nhiều người tán thành Vân Phi Dương, dù sao trước đây không lâu, hắn biểu hiện rất cường hãn.
-Ha ha ha.
Một tòa tửu lâu hào hoa trong thành trì nào đó, Tứ Hải Kiếm Đế đứng trên đỉnh lầu, cười to nói:
-Đồ nhi này của ta mới ra ngoài chưa lâu đã làm ra đại sự như vậy, còn lên Quán Quân Bảng, thật không để người bớt lo a.
Nhìn như chỉ trích, nhưng kì thực đang đắc chí.
Bời vì, đứng bên cạnh hắn là một lão đạo.
Người này một thân đạo phục, có chút tiên phong đạo cốt, hắn vuốt râu cười một tiếng nói:
-Lão gia hỏa, đồ nhi của ngươi giết không ít binh lính, hắn đã phá hư quy củ, người Chấp Pháp Tháp sẽ tìm hắn phiền toái.
-Ta nhổ vào!
Tứ Hải Kiếm Đế cười lạnh nói:
-Một đám tiểu bối không biết xấu hổ, phái ra nhiều Vũ Vương như vậy, rõ ràng đang khi dễ người, đồ nhi ta phòng vệ chính đáng, Chấp Pháp Tháp nếu dám động đồ đệ của ta, ta …..
-Ngươi làm sao?
Lão đạo cười nói.
-Ta
Tứ Hải Kiếm Đế thổi dựng râu, nói:
-Ta đi tìm bọn hắn phân xử.
Lão đạo cười nói:
-Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đánh lên chứ.
-Xéo đi, xéo đi.
Tứ Hải Kiếm Đế nguýt hắn một cái, nâng cằm lên nói:
-Không được, lời ngươi nói thật có khả năng, đi, theo ta đi Chấp Pháp Tháp một chuyến.