Chỗ giao giới Thiên Vũ Quận và Mi Sơn Quận có một tòa cứ điểm quân sự tên Đằng Ưng thành, bởi vì hai quận đã kết minh với nhau cho nên tòa thành trì này biến thành khu vực dự trữ quân lương.
Bây giờ.
50 ngàn đại quân Thiên Vũ Quận đã đến đây, cũng đã chỉnh đốn ba ngày, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Ầm ầm!
30 ngàn đại quân Thiết Cốt Thành từ Mi Sơn Quận đánh tới, cuối cùng dung trước hai mươi dặm ngoài Đằng Ưng thành, còn về 10 ngàn quân thì phải đóng giữ Mi Sơn thành.
Vân Phi Dương bỏ số tiền lớn đầu tư mua sắm số lớn tinh hạch dùng cho quân bị, nên lực chiến đấu hiện tại quá mạnh, 40 ngàn đại quân một đường công tới thương vong không đến ngàn người.
Số lượng thương vong không truyền đi, nếu không sẽ gây ra sóng to gió lớn.
40 ngàn đại quân, liên phá mười mấy thành trì, địch quân bị diệt ít nhất mười vạn, sau cùng công phá Mi Sơn Quận vậy mà chỉ có thương vong như thế, quá kinh khủng.
- Hả?
Vân Phi Dương mệnh lệnh đại quân dừng lại, Linh Niệm bao phủ Đằng Ưng thành, cười nói:
- Thiên Vũ Quận vậy mà biết ta sẽ tấn công tòa thành này nên sớm bố trí phòng ngự.
Công phá Mi Sơn Quận, tương đương với việc vây quanh Thiên Vũ Thành, có rất nhiều lộ tuyến có thể tấn công, địch quân có thể đoán được hắn sẽ đến Đằng Ưng thành rồi sớm bố trí binh lực, thật làm cho hắn ngoài ý muốn.
Bất quá.
Hữu dụng không?
Trên cổng thành đi ra một nữ tướng quân mặc khải giáp tinh xảo, ánh mắt nhìn tới.
Vân Phi Dương đứng xa xa cũng nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau, giây lát sau, thần sắc hắn ngốc trệ, cùng kinh hô.
- Là nàng ta?
Đoan Mộc Lệ Hoa cắn răng, nói:
- Ngươi là Vân Phi Dương! ?
- Không sai.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói:
- Thiên Vũ Thành có phải không còn Tướng quân có thể phái ra nên mới để ngươi một nữ nhân mặc giáp trụ ra trận.
- Đồ vô sỉ!
Đoan Mộc Lệ Hoa nghiến rang quát.
Hình ảnh ba năm trước xuất ngoại lịch luyện, bị hắn bắt đi cướp sạch không gian giới chỉ vẫn còn hiện rõ trước mắt, nàng đã từng dùng lực lượng gia tộc truy tìm, hi vọng có thể tìm ra tên kia.
Không nghĩ tới.
Nguyên lai là Thành chủ Thiết Cốt Thành!
Vân Phi Dương cười nói:
- Đoan Mộc Lệ Hoa, ra cửa thành đầu hàng đi.
Đoan Mộc Lệ Hoa đè nén lửa giận, cười lạnh nói:
- Vân Phi Dương, ngươi cũng chỉ ỷ vào Bạo Liệt Nỗ cùng Hổ Uy pháo cường đại mạnh mẽ công tới mà thôi, cũng không có bản lãnh chân chính gì mà trước mặt ta khoe khoang khoác lác.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta có tiền tạo trang bị, cái này không phải bản sự à?
Đoan Mộc Lệ Hoa thản nhiên nói:
- Có dám cùng ta đánh cược một trận ?
- Hả?
Vân Phi Dương cười nói:
- Đánh cược như thế nào?
Đoan Mộc Lệ Hoa nói:
- Ngươi ta song phương phái 1000 binh sĩ phổ thông, lấy đối chiến bình thường đến quyết thắng thua, nếu như ngươi thắng, ta mở cửa đầu hàng, nếu như ngươi thua, thì rút về Đông Lăng Quận, trong ba năm không được xâm phạm Thiên Vũ Quận ta!
- Được.
Vân Phi Dương sảng khoái đáp ứng.
Hắn phải để nữ nhân này biết, mình không phải chỉ dựa vào quân bị tinh xảo để khi dễ người.
Chiến trường ngoài Đằng Ưng thành.
Đoan Mộc Lệ Hoa suất lĩnh 1000 binh lính lập trận hình, đối diện là Vân Phi Dương, ngàn binh lính cũng sắp hàng chỉnh tề.
Tu vi bọn họ đều tại Vũ Đồ.
Nghiêm ngặt mà nói, đây mới là hai quân trong thế tục đối chọi vận dụng không còn vũ lực, chỉ có vận dụng chiến thuật của Tướng quân.
Có điểm giống bàn cát diễn luyện tại Lâm gia khi Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê tiến hành tỉ trận, bất quá nơi này là chiến trường chân thật, binh lính chết cũng là chết thật.
Hết thảy sẵn sàng.
Vân Phi Dương truyền lệnh xuống, binh lính Thiết Cốt Thành gạt ra trận hình, đạp bước ầm ầm tiến lên.
Binh lính địch nhân lại đứng gần thành một đống, hình thành tư thái phòng ngự.
- Giết!
Mấy trăm Thương binh Thiết Cốt Thành đi phía trước, tăng tốc bước chân, hình thành mũi nhọn như một thanh kiếm sắc muốn xé mở trận hình của đối phương.
Quy mô chiến tranh loại này không giống như đội tiên phong cầm vũ khí cao cấp, cưỡi hung thú tam phẩm cường công, ở đây phải vận dụng trận pháp nhiễu loạn tách trận hình địch quân ra.
Ầm ầm
Mấy trăm Thương binh xung phong, bọn họ muốn phá vỡ phòng ngự của đối phương.
- Bố trận!
Đột nhiên, thanh âm Đoan Mộc Lệ Hoa truyền đến.
Binh lính trong nháy mắt địch quân
Xoát xoát!
Một phương binh lính dựng thuẫn vòng về phía sau thương binh, ngăn chặn địch quân đến tiếp viện, một phương khác bắt đầu tiến hành trùng kích Thương binh.
- Hả?
Vân Phi Dương có chút ngoài ý muốn.
Binh lính Đoan Mộc Lệ Hoa chắc từng có huấn luyện ăn ý, nếu không sẽ không bố trận nhanh như thế.
- Trận hình được đó!
Trong thức hải Vân Phi Dương bỗng nhớ lại chuyện xưa. Bỗng nhiên, trong con ngươi lấp lóe vẻ lạnh lùng.
Tại Thần Giới, hắn suất lĩnh Thiên Uy Quân chinh chiến vô số, chỉ bại qua một lần, chính là thời điểm Chư Thần vây công, bị quân đoàn của Chiến Tranh Chi Thần tiêu diệt.
Chiến Tranh Chi Thần.
Một trong tam đại Chiến Thần Thần Giới, cũng là nữ tính duy nhất.
Nàng đã từng suất lĩnh Trấn Ma Quân lực áp Thiên Uy Quân tiêu diệt thần ma tại Thần Ma chi chiến vạn năm trước, đạt được công huân rất cao.
Năm đó Vân Phi Dương không phục.
Một nữ nhân, vậy mà ép mình một đầu.
Lúc Chư Thần vây công, Chiến Tranh Chi Thần phụng chỉ Đế Quân Thiên, điều động Trấn Ma Quân, đánh 100 ngàn Thiên Uy Quân không còn mảnh giáp.
Đây là một lần duy nhất thất bại từ khi Vân Phi Dương lĩnh quân đến nay, kết quả cuối cùng là mình bị trấn áp, 100 ngàn Thiên Uy Quân bị tru sát.
Bây giờ, Đoan Mộc Lệ Hoa chỉ huy binh lính bày trận, tuy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, điều này khiến Vân Phi Dương phẫn nộ không thôi.
Tức giận vô dụng.
Bời vì lúc này, thương binh đã bị quân địch vây khốn, đi qua mấy vòng trùng kích, bị tiêu diệt gần hết rồi, quân địch cũng lần nữa biến hóa trận pháp, vây công binh lính phía sau.
Một khắc này.
Đoan Mộc Lệ Hoa phát huy trận hình đến cực hạn, ngàn bình lính hình thành phương trận khi thì hóa thành trường xà, khi thì thành yển nguyệt, cuối cùng từng bước bức lui binh lính Thiết Cốt Thành.
Lương Âm và La Mục không hiểu quân sự cũng nhìn ra, trận pháp binh lính Thiên Vũ Thành biến hóa đa dạng, khí thế như hồng, binh lính mình bên này sợ rằng phải thua.
Xoát
Đột nhiên, Vân Phi Dương bay qua.
Hắn đứng trước mặt Đoan Mộc Lệ Hoa, cười nói:
- Thật đã xem nhẹ ngươi rồi.
Đoan Mộc Lệ Hoa không ngờ tên này đột nhiên xông lên, nhưng gặp nguy không loạn nói:
- Thua không nổi?
- Haha.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Xoát xoát!
Các binh sĩ vây quanh hắn.
Vân Phi Dương không nhìn đám binh lính, uy áp Vũ Vương bạo phát, trói buộc Đoan Mộc Lệ Hoa chỉ có tu vi Vũ Tông.
- Ngươi..
Đoan Mộc Lệ Hoa phẫn nộ. Vân Phi Dương nâng nàng lên, bay trở về trận doanh phe mình, sau đó ra lệnh một tiếng:
- Rút lui!
Mấy trăm binh lính bị áp chế rút lui.
Ngàn binh lính địch quân cũng không truy kích, chỉ nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, bởi vì, Tướng quân bọn họ đã bị tên này bắt đi!
Đoan Mộc Lệ Hoa bị trói, không thể động đậy, chỉ có thể quát.
- Vân Phi Dương, ngươi có ý gì!
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta thua.
Đoan Mộc Lệ Hoa cười lạnh nói:
- Thực hiện ngươi hứa hẹn, triệt binh.
- Điều này tự nhiên.
Vân Phi Dương quát:
- Tấn công!
Đoan Mộc Lệ Hoa khẽ giật mình.
Vù vù!
Thiết Huyết tiên phong đoàn cưỡi hổ thú cầm Bạo Liệt Nỗ dồn sức chờ phát động chợt ập tới, 30 ngàn đại quân theo sát phía sau.
Đoan Mộc Lệ Hoa tức điên rống to.
- Vân Phi Dương, ngươi không thành tín!