Siêu Thần Yêu Nghiệt

Có người nguyền rủa ta?


trước sau

Tam trưởng lão mang theo nhi tử rời đi.

Đám người Đại trưởng lão lạnh lùng để hắn biết rõ sắc mặt những người này, Hạ Lan Phi xuất hiện càng làm hắn vô cùng cảm kích.

Vân Phi Dương có thể khẳng định phân giải Trưởng lão đoàn đã có đại tiến triển, tiếp xuống từ từ sẽ đến, sớm muộn gì cũng sẽ phân tách được họ.

Hạ Lan Phi đi vào giáo đường, cười nói:

- Ngươi rất biết chơi trò nha.

Nàng cười rất tự nhiên, rất vũ mị.

Làm một nam nhân bình thường, nụ cười này khiến Vân Phi Dương động tâm, hắn cười nói:

- Cô cũng rất biết cách nắm lấy cơ hội.

Hạ Lan Phi nói:

- Tiếp theo, ngươi định làm thế nào?

Vân Phi Dương nói:

- Đi một bước nhìn một bước thôi.

Phân hóa thế lực Trưởng lão đoàn không thể vội vàng, nhất định phải tìm cơ hội, tiêu diệt từng bộ phận.

Hạ Lan Phi nói:

- Ta có biện pháp để ngươi càng nhanh thành lập uy vọng tại Hạ Lan bộ lạc.

Vân Phi Dương nói:

- Biện pháp gì?

Hạ Lan Phi vén tóc xanh, nói:

- Không lâu sau sẽ đến Chúng Hoàng ước hẹn, bảy đại Linh Hoàng sẽ phái tinh anh dũng sĩ của bộ lạc mình đến, ngươi có thể đại biểu Hạ Lan bộ lạc xuất chiến, thắng bọn họ thì sẽ được càng nhiều tộc nhân tán thành.

Vân Phi Dương động tâm.

Cường giả Linh Hoàng tập hợp cùng một chỗ là thịnh hội tối cao của Ma Linh Tộc.

- Bất quá…

Hạ Lan Phi cười nói:

- Ngươi phải có đầy đủ thực lực, nếu thua, thì sẽ bị tộc nhân thóa mạ.

Vân Phi Dương nói:

- Cô cho rằng ta không có thực lực?

Hạ Lan Phi cười không nói.

Thực lực Vân Phi Dương, nàng chỉ biết là là Linh Vương cấp, cũng không chân chính chứng kiến, có thể hàng phục Thác Bạt Linh Hoàng cũng ỷ vào Luyện Hồn Chung.

- Không nên xem thường ta.

Vân Phi Dương cười nói:

- Nam nhân của cô rất mạnh.

Hạ Lan Phi theo sát đi tới, ghé vào lỗ tai hắn, thổi khí như lan nói:

- Muốn làm nam nhân Hạ Lan Phi ta thì phải nhìn ngươi biểu hiện tại Chúng Hoàng ước hẹn như thế nào.

Nàng ở rất gần.

Vân Phi Dương nhẹ cúi đầu đã nhìn thấy cái khe rãnh sâu trắng toát chết người kia, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt nghĩ thầm, nữ nhân Ma Linh Tộc muốn mạng già của ta a.

- Thực ra.

Hắn nhếch miệng cười nói:

- Ta có thể biểu hiện trên giường cho cô xem.

Câu này đổi lại bọn người Lương Âm khẳng định sẽ mắng hắn vô sỉ hoặc không biết xấu hổ, nhưng Hạ Lan Phi lại nháy mắt vũ mị mấy cái, cười nói:

- Thật sao?

Nghi vấn ta?

Vân Phi Dương nhất thời khó chịu.

Ngươi có thể nghi vấn ta cảnh giới không đủ, nhưng không có thể nghi ngờ phương diện kia của ta không được, bởi vì đây là vũ nhục lớn nhất đối với nam nhân.

Hạ Lan Phi nói lại chuyện chính.

- Dũng sĩ xuất chiến cho Hạ Lan bộ lạc đã được định ra nửa tháng trước, ngươi muốn tham gia thì phải đánh bại hắn.

- Người nào?

Vân Phi Dương nỗ lực dời mắt khỏi ngực nàng hỏi.

Không thể nhìn, nhìn nữa sẽ bị tà hỏa đốt người.

- Con trai của Đại trưởng lão.

- Hạ Lan Kỳ.

Làm một trong các đại bộ lạc, dũng sĩ tuổi trẻ của Hạ Lan bộ lạc chí ít có 20 người, người người đều tuổi trẻ tài cao, thiên tư bất phàm.

Muốn nói mạnh nhất.

Vẫn là con trai của Đại trưởng lão, Hạ Lan Kỳ.

Người này tuổi chừng 30, thể trạng khôi ngô, tu vi sớm đã đạt đến Linh Vương đỉnh phong, đặt trong các bộ lạc lớn khác cũng là tuổi trẻ tuấn kiệt số một số hai.

Vân Phi Dương muốn tham gia Chúng Hoàng ước hẹn giao đấu với các dũng sĩ bộ lạc khác thì nhất định phải chiến thắng để thay thế hắn xuất chiến.

Hội tu long trọng nhất Ma Linh Tộc này, Vân Phi Dương không thể bỏ qua cơ hội thành lập uy vọng, cho nên hạ chiến thư với Hạ Lan Kỳ.

- Các ngươi nghe nói gì không, Thánh nam tế tự tuyên chiến Hạ Lan Kỳ, ngày mai giao đấu!

- Không phải chứ?

Trong thời gian ngắn, tin tức Vân Phi Dương khiêu chiến Hạ Lan Kỳ truyền ra khắp Hạ Lan bộ lạc để tộc nhân nhiệt tình nghị luận.

- Hắc hắc, dám khiêu chiến dũng sĩ mạnh nhất Hạ Lan bộ lạc chúng ta, tên này rất tự tin.

- Theo ta thấy, Thánh nam tế tự mới nhậm chức này chỉ giỏi giả thần giả quỷ lừa gạt đám dân đen, thực lực cũng bình thường thôi.

Thân phận đệ tử A Tu La của Vân Phi Dương tuy để đám Đại trưởng lão kiêng kị nhưng những quý tộc trẻ lại xem thường.

Không phải hắn chỉ nắm giữ Địa Hỏa và mô phỏng Luyện Hồn Chung thôi à.

Nếu không có chúng.

Hắn cũng chỉ là một Linh Vương bình thường, không thể so với Hạ Lan Kỳ.

Vân Phi Dương chung quy là kẻ ngoại lai, dù đứng ở lập trường gì, thanh niên quý tộc Hạ Lan bộ lạc đều sẽ khuynh hướng ủng hộ Hạ Lan Kỳ.

Không giống với những dòng chính quý tộc này.

Rất nhiều bình dân sau khi nhận được tin tức lại đứng về phía Vân Phi Dương, nghiên cứu nguyên nhân là do từ khi Tế Tự đại nhân nhậm chức đã làm rất nhiều chuyện tốt.

Vẻn vẹn một ngày.

Hạ Lan bộ lạc chia làm hai phái.

Một phái là quý tộc.

Một phái là bình dân.

Hạ Lan bộ lạc có một phủ đệ to lớn, quy mô tuy không bằng cung điện của Tù trưởng nhưng vẫn hào hoa cùng cực.

Phủ đệ Đại trưởng lão.

Giờ phút này, hắn ngồi chủ vị trong đại sảnh, trong ánh mắt hiện ra vẻ khinh thường nói:

- Tên Tế tự này không hảo hảo chữa bệnh cho đám dân đen mà lại chủ động khiêu chiến con ta, thật buồn cười.

Dưới tay.

Các Trưởng lão khác tụ tập.

Tam trưởng lão vì bệnh tình con trai nên không đến, mà nếu con trai hắn có khỏi hẳn cũng không thể đến, biểu hiện của mấy trưởng lão ngày hôm trước đã để hắn triệt để thất vọng.

- Đại trưởng lão.

Nhị trưởng lão có chút lo lắng nói:

- Nếu như người nọ vận dụng Luyện Hồn Chung, sợ có chút khó giải quyết.

- Không sao.

Đại trưởng lão nói:

- Tiểu tử kia viết rõ trên chiến thư sẽ không vận dụng chí bảo.

Nhị trưởng lão nói:

- Không có chí bảo thì không đáng để lo.

Tất cả trưởng lão gật đầu.

Bọn họ cũng cho rằng Vân Phi Dương chỉ ỷ vào bảo vật, một khi không có đồ chơi này, thực lực nhiều nhất chỉ đến Linh Vương hậu kỳ, Hạ Lan Kỳ đã đạt tới đỉnh phong, đối phó hắn còn không phải dễ như trở bàn tay.

"Hừ."

Vào lúc này, một Ma Linh trẻ tuổi dáng người khôi ngô đứng bên cạnh Đại trưởng lão ngạo nghễ nói:

- Chư vị thúc bá xin yên tâm, giao đấu sáng mai, chất nhi sẽ để cho tên Tế tự mới tới kia đẹp mắt.

Hắn là Hạ Lan Kỳ.

Khoan hãy nói.

Là tinh anh dũng sĩ của Hạ Lan bộ lạc, khí thế quanh thân hắn bạo phát còn cường đại hơn nếu so với Thác Bạt Ngạo và Thác Bạt Kình.

- Linh Hoàng tìm hắn để làm Thánh nam tế tự, rõ ràng muốn kiềm chế chúng ta.

- Còn không phải thế!

Nhị trưởng lão có chút giận dữ.

Nếu như không phải thân phận đệ tử A Tu La này, bọn họ khẳng định kiên quyết chống lại. Dù sao, cái này liên quan đến lấy quyền lợi của chính mình.

Tứ trưởng lão thở dài:

- Đại trưởng lão năm đó không nên khiêm nhượng đề cử nữ nhân kia ngồi lên vị trí tù trưởng.

Năm đó lựa chọn Tù trưởng, Đại trưởng lão có cơ hội đảm nhiệm lớn nhất, nhưng hắn lại phủ quyết, sau đó đề cử Hạ Lan Phi lên, lý do là tu vi cao hơn mình.

"Ha ha."

Đại trưởng lão cười nói:

- Một nữ nhân mà thôi, chúng ta đã có thể làm cho nàng đi lên, tự nhiên cũng có thể cho nàng đi xuống, không nổi lên được bọt nước gì.

Trong lời nói có thể thấy, hắn ta không để Hạ Lan Phi trong lòng.

- Con trai.

Mục quang hắn lãnh lệ nói:

- Sáng mai giao đấu, định đánh cược với tiểu tử kia, nếu hắn thua thì bảo hắn lăn khỏi vị trí Tế tự đi.

- Đúng thế.

Đám người Nhị trưởng lão nhất thời vui vẻ.

Dũng sĩ giao đấu có thể thêm đánh cược, như thế thì có thể danh chính ngôn thuận đuổi tên kia đi.

- Phụ thân!

Hạ Lan Kỳ nhếch miệng lên, âm u cười nói:

- Nhi tử sẽ không cho hắn lăn xuống đơn giản đâu, con để hắn bỏ ra đại giới thê thảm.

Đại trưởng lão vui mừng cười to.

Các Trưởng lão khác đang chờ mong đến trời sáng để xem Hạ Lan Kỳ làm sao ngược cái Tế tự kia.

- Hắc xì!

Trong giáo đường, Vân Phi Dương hắc xì một cái, hắn xoa xoa mũi lẩm bẩm:

- Có người nguyền rủa ta?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện