Võ giả Vạn Thế Đại Lục sẽ không nghĩ rằng hiện giờ trong phủ thành chủ Thiết Cốt Thành có sáu cường giả Thánh cấp.
Lại không ai ngờ Vân Phi Dương công nhiên trở mặt với Chấp Pháp Tháp!
Cái này khí phách bực nào, vênh váo bực nào!
Phải biết, từ khi Chấp Pháp Tháp thành lập đến nay, không có người nào, thế lực nào dám trở mặt ngay thẳng như vậy.
Sự việc người khác không dám làm, Vân Đại Tiện Thần dám làm! Bởi vì hắn nắm giữ ngàn vạn Ma Linh, đâu cần kiêng kị Chấp Pháp Tháp.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp rất tức giận.
Bất quá, khi bọn người Mẫu Đơn Thánh Quân lần lượt xuất hiện cho thấy thái độ chống đỡ Vân Phi Dương, hắn mới ý thức được thiên tài tuổi còn trẻ này sớm đã có thành tựu.
Không thể dùng Chấp Pháp Tháp để dọa hắn nữa.
CáVàic cường giả đại Thánh xuất hiện, mặc dù không phóng thích tu vi, nhưng trong lúc vô hình thấu phát Thánh uy khiến bầu không khí đại sảnh trở nên vô cùng áp lực.
Lâm Chỉ Khê có tu vi Vũ Vương có thể miễn cưỡng thích ứng, nếu như đổi lại Vũ Tông hoặc Vũ Sư, sợ rằng không thể chịu đựng.
- Ai.
Vân Phi Dương ngồi xuống, nói:
- Tháp chủ Chấp Pháp Tháp, ngươi có thể yên tâm, những Ma Linh này của ta sẽ không quấy rối bách tính.
Thái độ cứng rắn nhưng phải có chừng mực.
Phải để cho Tháp chủ Chấp Pháp Tháp lối thoát, căng quá không tốt.
Quả nhiên.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp theo bậc thang đi xuống hỏi lại.
- Ngươi bảo chứng?
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương tự tin nói:
- Vân Phi Dương ta lấy nhân cách ra cam đoan, Ma Linh đi vào Vạn Thế Đại Lục tuyệt không xâm phạm người dân phổ thông, chỉ dùng trên mặt quân sự, mà số lượng sẽ không vượt qua 300 ngàn!
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp cùng Quan Thanh Thành khẽ giật mình.
Không cao hơn 300 ngàn?
Chẳng lẽ tên này không chỉ khống chế mấy vạn Ma Linh, còn có rất nhiều?
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp nói:
- Vân Phi Dương, hi vọng ngươi nói được làm được, nếu không đến lúc đó, đừng trách ta Chấp Pháp.
Đây là nhượng bộ lớn nhất.
"Khụ khụ."
Nhưng vào lúc này, Quan Thanh Thành nói sang chuyện khác:
- Lão hủ cho rằng, việc cấp bách hiện tại vẫn là nói chuyện những Vũ Hoàng bị giam đi.
Hắn ngược lại không quan tâm Ma Linh.
Hôm nay tới đây cũng được người nhờ vả.
Vân Phi Dương nói:
- Hai vị tới đây để đại biểu những gia tộc kia đến đòi người? Không biết có mang theo Hoàng Kim không?
Quan Thanh Thành cười cứng ngắc nói:
- Vân thành chủ, những Vũ Hoàng bị ngươi bắt giữ quả thật là tài nghệ không bằng người, nhưng tiền chuộc quá cao.
- 500 vạn một Vũ Vương, 2000 vạn một Vũ Hoàng còn cao?
Vân Phi Dương hỏi lại.
Quan Thanh Thành yên lặng.
Vũ Vương và Vũ Hoàng là người sống sờ sờ, cũng không phải thương phẩm, sao có thể định giá.
- Như vậy đi.
Vân Phi Dương nói:
- Xem mặt mũi Chấp Pháp Tháp và Đạo Hiệp Hội Võ, Vũ Vương 200 vạn, Vũ Hoàng 1000 vạn.
Khóe miệng Quan Thanh Thành co giật.
Tên này thật coi như thương phẩm a, còn cò kè mặc cả, mà bắt đầu muốn 1000 vạn, hiện tại vẫn cái giá này, nể tình con mẹ gì!
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
- Đây là phòng tuyến cuối cùng của bản Thành chủ, hai vị không đồng ý, thì mời trở về dùm.
Vấn đề liên quan tới tiền.
Vân Phi Dương là quỷ keo kiệt, tuyệt sẽ không thỏa hiệp, Vũ Vương 200 vạn, Vũ Hoàng 1000 vạn, không được trả giá nữa.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp và Quan Thanh Thành cũng không phải đến nói về vụ tiền chuộc, mà mặt mũi họ như thế đương nhiên sẽ không cò kè mặc cả với hắn, cho nên sau cùng hậm hực rời đi.
Ngay từ đầu.
Hai người nghĩ, dựa vào Chấp Pháp Tháp cùng Hiệp Hội Võ Đạo, Vân Phi Dương có lẽ sẽ nể tình, bây giờ mới biết tên này có Nhất Đế Tam Thánh làm chỗ dựa, hoàn toàn không sợ hãi.
- Má ơi, các ngươi nghe nói gì không, Tháp chủ Chấp Pháp Tháp và Phó hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo đều đã xuất động nhưng vẫn không thể đòi người trở về!
- Vân Phi Dương quá trâu rồi, dám không cho hai đại thế lực kia mặt mũi?
Võ giả Vạn Thế Đại Lục lần nữa nghị luận, bọn họ giờ này đã triệt để bội phục Vân Phi Dương đến rạp đầu xuống đất.
Tháp chủ Chấp Pháp Tháp và Phó hội trưởng Hiệp Hội Võ Đạo, hai người này dù đi Tổ Long Thành, Long
Vân Phi Dương kiên quyết không thả người.
Nhóm thế lực Tô gia nhất thời muốn khóc, làm sao xử lý đây, đến cả Chấp Pháp Tháp và Hiệp Hội Võ Đạo đều vô dụng, chẳng lẽ chỉ có thể bồi thường tiền?
Giãy dụa mấy ngày.
Tô gia thỏa hiệp trước, bọn họ dựa theo yêu cầu của Vân Phi Dương, Vũ Vương 200 vạn, Vũ Hoàng 1000 vạn, mang theo 3000 vạn Hoàng Kim đi tới Thiết Cốt Thành.
Khoan hãy nói.
Vân Phi Dương thật coi trọng chữ tín, sau khi xem đủ số Hoàng Kim, lúc này thả mười Vũ Vương Tô gia và Tô Hành Lập ra, hơn nữa còn lông tóc không hao tổn.
Việc này nói đến chữ tín.
Nếu không thì lần tiếp theo, còn ai tin.
Sau khi đám người Tô gia được phóng thích, Hoàng gia cũng thỏa hiệp, vội vàng mang theo Hoàng Kim đến chuộc người, dù sao mệnh của hai Vũ Hoàng trân quý hơn Hoàng Kim rất nhiều.
Như thế.
Các thế lực khác cũng nhao nhao đưa tiền chuộc người, Hoàng Kim trong tay Vân Phi Dương cũng ngày càng nhiều, sau cùng tiền trang không chứa hết, đành phải đặt trong tiểu thế giới.
Một Vũ Vương 200 vạn, giam 100 tên 2 ức, Vũ Hoàng 1000 vạn, giam mười tên là 1 ức.
Chỉ mới mấy ngày, tên này kiếm được 3 ức, mà còn là Hoàng Kim, đổi thành tiền bạc sẽ là ba mươi ức!
Tiền rất dễ kiếm.
Nhưng ngươi có dám kiếm hay không thôi.
Chỉ sợ không ai giống như Vân Phi Dương, giam Vũ Vương và Vũ Hoàng của người khác, để gia tộc bọn họ đến đưa tiền chuộc.
Ba ức Hoàng Kim đối với Đông Lăng Quận vẫn quá ít, mà trong tiểu thế giới còn có ngàn vạn Ma Linh, bọn họ cũng cần ăn.
Thực ra, từ khi để đám Ma linh tiến vào tiểu thế giới, Vân Phi Dương đã bắt đầu quy hoạch, để bọn hắn hoặc trồng trọt, hoặc nuôi nhốt súc vật, tự cung tự cấp.
Bất quá.
Mới mới tiến vào chưa bao lâu.
Muốn đi vào quỹ đạo thì cần thời gian rất lâu, cho nên Vân Phi Dương không thể không vận chuyển lương thực từ ngoại giới đưa vào.
Bi kịch là.
Ma Linh Tộc sức ăn cực lớn, một tên có thể ăn bằng mười người, cái này tính ra cũng là một khoản chi tiêu to lớn.
- Ma Linh tuy rất mạnh, nhưng phải chế tạo hộ giáp và binh khí riêng cho họ.
Vân Phi Dương nói:
- Điều này cũng cần rất nhiều tiền.
Nửa tháng sau.
Bên trong đại giáo trường, 50 ngàn Ma Linh mặc khải giáp đặc biệt xếp hàng chỉnh tề, xem qua thì giống như một đội quân chính quy.
"Xoát!"
Trên đài cao, Gia Cát Cẩm vung lên cờ xí.
"Vù vù —— "
50 ngàn Ma Linh nhất thời phân tán, trăm người một một chỗ, rải rác chia ra, từ trên cao nhìn lại giống như một hạt mưa.
Đây là Thủy phân trận.
Trận pháp do Gia Cát Cẩm sáng tạo.
"Xoát!"
Chiến kỳ lần nữa huy động.
50 ngàn Ma Linh tiếp thu chỉ thị, lần nữa biến đổi trận pháp, rất nhanh đã hình thành hình thái chim Nhạn vương cánh, cuối cùng theo hiệu lệnh thu hồi, lần nữa sắp hàng chỉnh tề.
Vân Phi Dương đứng trên đài, khen:
- Không tệ, không tệ.
Nữ nhân này quả nhiên có tài năng, trong thời gian ngắn đã tinh thông ngôn ngữ Ma Linh Tộc, còn để bọn hắn hiểu được vận dụng trận pháp, lực chiến đấu khẳng định càng mạnh hơn trước kia!
- Thành chủ.
Gia Cát Cẩm nói:
- Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng.
Vân Phi Dương cười hỏi:
- Thiết Vinh Quận và Bình Thủy Quận, cần bao lâu có thể cầm xuống.
Gia Cát Cẩm tự tin đáp:
- Hai ngày.