Vạn Thế Đại Lục có diện tích rất lớn.
Cuối phía Đông là đại hải mênh mông xanh biếc, trong biển có Hải Thú cực kỳ cường đại sinh tồn, nhân loại khó có thể thăm dò.
Cuối phía Tây là Tây Vực, sa mạc hoang vu, bởi vì hoàn cảnh ác liệt, có rất ít người đi vào, nói chi ở lại.
Cuối phương Bắc là nơi Cực Hàn, nơi đó có tầng tầng băng tuyết bao phủ, nhiệt độ cực thấp, nhân loại phổ thông càng khó thích ứng.
Cuối phương Nam được thế nhân xưng là Nam Cương, nơi đó bị rừng rậm nguyên thủy liên miên bất tuyệt bao trùm, khắp nơi có thể thấy được chim bay cá nhảy, thậm chí còn có rất nhiều côn trùng có độc tính khủng bố.
Tuy nguy hiểm nhưng cũng thích hợp cho nhân loại ở lại.
Bất quá.
Bởi vì cách xa khu vực trung tâm Vạn Thế Đại Lục bởi rất nhiều núi lớn cùng rừng rậm nguyên thủy, phảng phất như một thế giới khác.
Nhân loại ở Nam Cương tương tự Ma Linh Tộc, lấy bộ lạc làm chủ, khác biệt là mỗi bộ lạc đều có tín ngưỡng và Phong tục của chính mình.
Tỉ như Trung Vu tộc trong rừng rậm nguyên thủy thờ phụng Vu Thần, lại tỉ như Đằng Xà tộc lại thờ phụng Xà Thần.
Còn có rất nhiều bộ lạc như thế, tín ngưỡng bọn họ đều là hổ báo sài lang - những hung thú cường đại.
Nói đến Nam Cương, điều đầu tiên võ giả Vạn Thế Đại Lục nghĩ đến không phải tập quán cùng tín ngưỡng, mà chính là Độc Thuật, Cổ Thuật và Khống Thi Thuật.
Lấy các loại hung thú làm tính ngưỡng, đủ loại Quỷ Thuật, để Nam Cương phủ thêm từng tầng áo khoát thần bí, khiến rất nhiều võ giả kiêng kị, không dám tùy tiện bước chân vào đó.
Theo miệng Lăng Sa La nói. Ngàn năm trước, Mộc Linh Châu từng xuất hiện tại Nam Cương, Vân Phi Dương lúc này không do dự, dẫn nàng tiến về nơi đó.
Ngũ Hành Chi Linh còn kém một loại, hắn nhất định phải nhanh tìm ra. Chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng tạo ra thập nhị tinh thành, mới có thể quang minh chính đại cưới nữ nhân của mình.
Quan trọng hơn là.
Nếu Ngũ Hành Chi Linh kích phát, một phương thế giới của hắn sẽ sinh ra bàng bạc linh khí, vị diện tồn tại trong đan điền Vân Phi Dương sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt!
Trong núi rừng tối tăm, Vân Phi Dương cầm Hàn Thiên Kiếm trong tay vừa đi vừa trảm các loại dây leo phía trước, mấy ngày đi đường đã tiến vào bên ngoài Nam Cương.
Trên không ngưng tụ sương mù dày đặc không tan.
Sương mù này không những có độc, mà còn quấy nhiễu Linh Niệm, cắm đầu bay loạn khẳng định mất phương hướng, cho nên chỉ có thể đi bộ.
Khắp nơi trước mặt đều là bụi cây, dây leo, đường cực kỳ khó đi, hắn cũng không mang Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ cùng Thần Thần theo, chỉ dẫn Lăng Sa La một người đến đây.
"Uy."
Khi chém rụng một nhánh dây leo to dài, Vân Phi Dương kinh ngạc hỏi.
- Trên đường không nghe cô nói lời nào, có ý gì?
Lăng Sa La theo phía sau.
Nàng cúi đầu hành tẩu, tâm sự nặng nề.
- Nữ nhân này…!
Vân Phi Dương dừng lại, ôm nàng vào lòng.
"A!"
Lăng Sa La lập tức lấy lại tinh thần, hoảng sợ nói:
- Ngươi…ngươi muốn làm gì?!
Những năm gần đây bị Vân Phi Dương khi dễ quả thật đáng thương.
"Xoát."
Vân Phi Dương buông nàng ra, nói:
- Dọc theo con đường này cô tâm sự nặng nề, đến cùng suy nghĩ cái gì?
- Không có gì.
Lăng Sa La ánh mắt phiêu hốt, hiển nhiên có việc không muốn để người khác biết.
Đối với khác nữ nhân, Vân Phi Dương còn tôn trọng tâm tư các nàng, nhưng đối với tiểu độc nữ này thì không như thế.
Hắn cười xấu xa hỏi lại lần nữa.
- Không nói?
- Ngươi…
Lăng Sa La vội vàng lui lại, cả kinh hô:
- Đừng tới đây!
Vân Phi Dương vẫn đi tới, bắt lấy tay nàng, nói:
- Có chuyện gì nói ngay, nếu không, đừng trách ta tại hoang sơn dã lĩnh làm ra việc cầm thú!
Lăng Sa La vội vàng đáp:
- Ta nói!
- Thế mới đúng.
Vân Phi Dương tìm một chỗ ngồi xuống, ôm nàng vào trong ngực.
Độc La Sát cái tên này mấy năm trước có thể nói tiếng tăm lừng lẫy tại Đông Lăng Quận, rất nhiều võ giả kiêng kị.
Nhưng.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Có ai ngờ, ác độc nữ ma đầu xấu bụng sẽ bị Vân Phi Dương chỉnh không
- Thì ra là thế.
Sau khi biết được, Vân Phi Dương thở dài:
- Cô thật đáng thương.
Lăng Sa La sở dĩ không ở Nam Cương mà đi vào trung tâm Vạn Thế Đại Lục là vì bị hung thủ hại chết bà mình đuổi ra ngoài vĩnh viễn.
Vân Phi Dương nói:
- Vì sao họ muốn giết bà bà cô?
"Đáp."
Nước mắt theo gương mặt Lăng Sa La lăn xuống.
Nàng nắm thật chặt y phục Vân Phi Dương, ăm hận nói:
- Bởi vì bà bà ta là Vu tộc chính thống, bà còn tồn tại sẽ quấy nhiễu Đại Tế Ti nhậm chức!
Sát cơ trong mắt nàng rất khủng bố, Vân Phi Dương có thể khẳng định, mối hận thù này của nàng còn mãnh liệt hơn so với việc hạ độc chết mình.
Lăng Sa La thu liễm sát cơ, nước mắt rơi xuống như mưa, khóc ròng nói:
- Ta từ nhỏ không cha không mẹ, được bà bà nuôi lớn, bà là người thân nhất của ta, nhưng ngay cả ngươi mà cũng độc không chết, làm sao trở về báo thù!
Vân Phi Dương vốn rất đau lòng.
Nhưng.
Nghe hai câu cuối cùng kia thì nhất thời khó chịu:
- Cái gì mà ngay cả ta đều độc không chết, cô phải hiểu rằng nam nhân của mình cực kỳ phi thường, đâu thể tùy tiện bị độc chết?
Lăng Sa La ngẩng đầu, con mắt rưng rưng nói:
- Nếu như ta có độc thuật như Đại Tế Ti, nhất định có thể hạ độc chết ngươi, cũng có thể trở về Nam Cương báo thù cho bà bà!
Vân Phi Dương im lặng.
Hắn xóa nước mắt của nàng, ôn nhu nói:
- Đừng khóc, ta sẽ rất đau lòng.
Lăng Sa La khẽ giật mình.
Ta khóc, hắn sẽ đau lòng?
"Ha ha ha!"
Lăng Sa La đột nhiên nổi điên cười rộ lên, quát lớn:
- Vân Phi Dương ngươi sẽ đau lòng, ngươi chỉ giễu cợt ta, chỉ khi dễ ta, trong lòng ngươi bây giờ nhất định rất vui vẻ mới đúng!
Những năm gần đây bị hắn lừa gạt, một đường tiến về Thiên Vũ Thành, Vân Phi Dương thủy chung khi dễ nàng để nàng hết hy vọng.
- Không tin sao?
Vân Phi Dương nâng tay nàng lên, đặt vào ngực trái nơi trái tim đang đập.
- Cô tự cảm thụ một chút.
Lăng Sa La không cảm nhận được sự đau lòng của Vân Phi Dương, chỉ cảm giác được trái tim hắn đã nhảy lên từng đợt.
Bất quá.
Tốc độ có chút nhanh.
Lăng Sa La sẽ không hiểu, tim Vân Phi Dương đập nhanh là vì phẫn nộ, bởi vì biết được chuyện cũ bi thảm của nàng.
Dám đuổi nữ nhân của ta.
Vu tộc Đại Tế Ti, chờ đó cho lão tử!
Vân Phi Dương đè lại hỏa khí, nói:
- Cô còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau không?
Lăng Sa La làm sao quên.
Bao nhiêu đêm nàng ước chính mình lúc ấy nếu như không gặp được hắn, không cùng hắn đi giết hung thú thì sẽ không bị khi dễ đến hiện tại.
Vân Phi Dương sờ gò má nàng, kiên định nói:
- Khi đó ta đa nói qua sẽ chăm sóc cô cả một đời.
Lăng Sa La ngây người.
Vân Phi Dương đứng lên, một tay ôm nàng, một tay chỉ phương vị Nam Cương, trong tay ngưng tụ thuần linh lực cường thế, quát to:
- Nữ nhân của Vân Phi Dương ta, chỉ có ta mới có tư cách khi dễ, người khác, quyết không cho phép.
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, dây leo cùng cỏ dại phủ đầy rừng núi nhất thời bị oanh ra một đầu thông đạo thẳng tắp.
Vân Phi Dương trầm giọng nói:
- Đi thôi!