Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 109


trước sau

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Sáng nay khi cảm nhận được cửa gỗ sắp xuất hiện, Vân Sơ vội vàng dẫn Trạm Vân Tiêu chạy tới chợ mua mấy thùng hoa quả trở về. Nghĩ đến anh quay lại lần này, tuyết hẳn cũng đã hòa tan, các tá điền trong Trạm gia trang cũng sẽ bận rộn với việc ủ phân và trồng trọt.

Hai ngày trước khi Vân Sơ ngồi nói chuyện với Ngô gia gia đã nghe ông nói muốn xới chỗ đất trồng củ cải lên để trồng khoai lang. Vì thế, lần này đi chợ Vân Sơ còn mua cả khoai lang cho Trạm Vân Tiêu. Nói là mầm khoai lang, nhưng thật ra cũng chỉ là mấy củ không bị nứt hay vỡ.

Thanh thành là huyện thành nhỏ, có rất nhiều nông dân từ nông thôn đưa rau dưa nhà mình trồng đến trong chợ huyện bày quầy bán. Khoai lang cũng là một loại trong đó. Vì bán chạy, người bán chỉ chọn ra những củ to và hoàn chỉnh từ trong hầm. Vân Sơ phải chạy liên tiếp mấy quầy hàng mới mua đủ năm bao tải khoai lang.

Khoai lang này không tiêu tốn hạt giống như khoai tây. Chỉ cần gieo khoai mầm xuống đất, khoảng một tháng nữa dây khoai lang sẽ phát triển thật dài. Đợi khi thời tiết ấm hơn thì cắt dây khoai lang thành ba bốn đoạn rồi trồng trực tiếp trên bờ ruộng. Trời thường mưa sau đầu xuân, chỉ cần hai trận mưa tưới nhuần là dây khoai lang sẽ nhanh chóng bén rễ trong lòng đất và ổn định dây leo.

Năm bao khoai lang Vân Sơ mua đủ để trồng gần hai mẫu đất khoai. Mà dây leo mọc từ hai mẫu này lại đủ cho Trạm Vân Tiêu trồng hàng chục mẫu khoai lang.

Ngay trưa hôm đó, Vân Sơ dùng khoai lang cô mua về nấu một nồi cháo khoai lang, Trạm Vân Tiêu đã ăn nó rất vui vẻ. Nghe Vân Sơ nói khoai lang này sẽ càng ngọt hơn nếu được nướng trên lửa than, Trạm Vân Tiêu liền thầm quyết định sau khi trở về sẽ tới Trạm gia trang một chuyến. Hắn phải tận mắt thấy mấy người Trạm quản gia trồng khoai lang xuống đất, hắn mới yên tâm.

Với mấy túi khoai lang này, kế hoạch trồng trọt của Trạm gia trang năm nay sẽ phải thực hiện một số thay đổi. Ngô và lúa mà hắn tính trồng trước đó sẽ không trồng ở Trạm gia trang nữa, mà chuyển tới điền trang khác trồng. Đất đai Trạm gia trang năm nay sẽ được sử dụng để trồng khoai tây, khoai lang và bông. Cộng thêm những hạt giống rau củ quả mà Vân Sơ đã cho trước đây, coi như không trồng ngô và lúa thì cũng không có thổ địa để trống lãng phí.

Tuy nhiên, Vân Sơ đã thêm kế hoạch khác cho Trạm Vân Tiêu. Sau khi Trạm gia trang trồng khoai lang, anh có thể bảo Trạm quản gia mua thêm mười mấy con lợn con về nuôi. Dây leo khoai lang nếu băm ra nấu lên cho lợn ăn đó chính là thứ tốt, nó rất nuôi lợn. Anh có mấy chục mẫu khoai thế này, nếu không nuôi mấy con lợn thì phí quá.

"Lợn?". Trạm Vân Tiêu cau mày khi nghe Vân Sơ nói hắn nên nuôi lợn.

Thịt lợn có mùi tanh, thường chỉ có bình dân điều kiện không tốt mới ăn nó. Còn những người như Trạm Vân Tiêu chỉ thích ăn thịt dê, bọn hắn rất hiếm khi ăn thịt lợn.

Nghe Trạm Vân Tiêu nói thịt lợn có mùi hôi, Vân Sơ ban đầu thấy rất khó hiểu. Rõ ràng món thịt lợn kho tàu cô ăn ở Trạm gia trang lúc trước không hề có mùi. Nhưng vì Trạm Vân Tiêu đã nói như vậy, cô vẫn phải hỏi kỹ nguyên nhân. Kết quả vừa hỏi đã ra đáp án, hóa ra nuôi lợn thời xưa không biết cách thiến lợn nên thịt lợn mới có mùi hôi.

Thịt lợn mà Vân Sơ ăn ở Trạm gia trang trước đây không có mùi, hoàn toàn là do thê tử quản gia trang vì lấy lòng chủ tử nên đã mua phần ngon nhất của con lợn. Người cổ đại thích ăn thịt lợn nhiều mỡ. Mà cô khi đó vì thấy miếng thịt quá mỡ nên chỉ ăn có miếng là bỏ luôn nên mới không thấy có mùi gì đặc biệt.

Vân Sơ chỉ có thể nói cho Trạm Vân Tiêu biết lợi ích của việc thiến lợn. Lại sợ anh không hiểu, còn cố tình tìm video dạy thiến heo ở trên mạng cho anh xem.

Theo như hình ảnh trên video thì việc thiến heo khá đơn giản. Chỉ cần dốc ngược con lợn lên, dùng dao bén rạch thẳng vào dương hạch. Sau đó thừa dịp Nhị sư huynh không chú ý, bấm chặt cuốn dương hạch cho đến khi nó đứt hẳn. Từ trên video, hắn không thấy máu chảy nhiều chỗ vết thương của việc thiến heo.

Đương nhiên, loại việc nặng như này không cần Trạm Vân Tiêu tự mình ra tay. Hắn chỉ cần nhớ phương pháp và thao tác, đợi lúc trở về lại dạy lại cho người trong Trạm gia trang là được, để bọn hắn dựa theo biện pháp đó mà làm.

Sau khi thu xếp mọi thứ, Vân Sơ nắm tay Trạm Vân Tiêu có chút lo lắng nói: "Không biết cửa gỗ sẽ mở ra ở đâu khi anh quay lại lần này. Nếu nó vẫn ở Kình Thương viện thì tốt, chứ mở ở chỗ cửa thành, nhiều đồ như vậy chỉ sợ anh còn phải nghĩ biện pháp để chuyển chúng về phủ".

Vân Sơ ngoài miệng nói không biết, nhưng trong lòng cô vẫn biết cánh cửa gỗ lần này rất có thể sẽ xuất hiện ở ngoài cửa thành nơi cô biến mất lần trước. Chẳng qua, trong cuốn nhật ký bà ngoại để lại không hề đề cập đến tình huống Trạm Vân Tiêu cầm chuông gió trên tay, cho nên cô không khỏi cảm thấy may mắn, hy vọng rằng vì tính đặc thù của anh khiến cho cửa gỗ vẫn sẽ xuất hiện ở Kình Thương viện, như vậy nó có thể giảm bớt rất nhiều công phu.

"Không có chuyện gì, ngày mai ta sẽ tranh thủ đi qua bên đó trước sáu giờ. Cửa thành mở lúc giờ Thìn, đến lúc đó ta lại tốn ít bạc mời người chạy tới phủ thông báo một tiếng là mấy người Lâm Nghiêm sẽ sớm tới đón ta".

Những tình huống này, Trạm Vân Tiêu cũng đã cẩn thận nghĩ tới. Hắn cũng đã lớn ngần này, chút việc nhỏ ấy tự nhiên không làm khó được hắn. Việc khó xử lý duy nhất là nhiều hàng hóa như vậy lại không có xe ngựa, xe bò chở sẽ dễ khiến người khác nghi hoặc. Cũng không thể nói mình hắn tự chuyển mấy thứ này đến cửa thành đi, vậy nên còn phải suy nghĩ tìm cách giải thích hợp lý.

Chỉ là dù trong lòng Trạm Vân Tiêu có lo lắng hơn nữa, hắn cũng sẽ không biểu lộ ra trước mặt Vân Sơ làm nàng lo lắng theo. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần tìm được một lý do thoái thác với hai người Tần thị, Vương thị để họ tin là được, còn người khác nghĩ thế nào căn bản không trọng yếu.

Tối hôm đó cửa gỗ không làm Vân Sơ thất vọng. Khi kim giây trên tường nhảy đến mười giờ, cánh cửa gỗ rất đúng giờ xuất hiện ở lầu một. Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu nghe thấy tiếng chuông, cả hai đã không còn hốt hoảng như trước nữa. Đợi Trạm Vân Tiêu thay lại quần áo cổ trang, hai người mới chậm rãi đi xuống lầu.

Xuống dưới tầng, trước tiên Trạm Vân Tiêu mở cửa gỗ đi qua kiểm tra trước, lúc trở lại liền lắc đầu với Vân Sơ. Chỉ nhìn sắc mặt anh, Vân Sơ cũng biết cửa gỗ đã xuất hiện ngoài cổng thành như dự đoán trước đó của cô.

Lần trước khi họ chạy tới đây đã chọn một nơi kín đáo cách xa cổng thành một đoạn. Sau khi Trạm Vân Tiêu đi qua tra xét một vòng, và chắc chắn nếu lát hắn có chuyển đồ qua cũng sẽ không bị những thủ vệ quân trên cửa thành nhìn thấy.

Trạm Vân Tiêu lên tầng ba chuyển ba cái hòm rỗng trước. Hòm này vốn dùng đựng y phục và vật dụng hàng ngày do Tần thị chuẩn bị cho Vân Sơ, giờ cô đã cất những thứ này vào tủ nên vừa hay có thể dùng nó đựng mỹ phẩm dưỡng da và nước hoa lúc trước họ mua từ Khánh thị. Tuy nhiên, lần này họ mua quá nhiều thứ. Sau khi ba cái hòm đã bị chất đầy cứng, vẫn còn một nửa số đồ đặt ở bên ngoài. Cuối cùng Vân Sơ phải dỡ rương vải ra mới có hòm để đựng.

Trạm Vân Tiêu lần lượt chuyển sáu cái hòm đầy ắp đồ xuống tầng một và để ngay cạnh cửa gỗ. Định đợi đến khoảng năm giờ mới chuyển những thứ này qua bên kia cửa gỗ. Cả hai thu dọn xong cũng đã hơn một giờ trôi qua. Nghĩ đến việc lần này Trạm Vân Tiêu trở về không biết phải đợi tới khi nào cánh cửa gỗ mới xuất hiện tiếp, Vân Sơ vội vàng hỏi anh muốn ăn gì không.

Nghĩ một lát, Trạm Vân Tiêu bảo Vân Sơ gọi hai phần tôm hùm. Hắn thấy tôm này ăn rất ngon, chỉ là khoảng thời gian này hễ có cơ hội là hắn lại ăn lẩu. Nếu không phải hôm nay muốn đi, thì hắn nhất thời còn không nghĩ tới món này.

Vân Sơ mở phần mềm đặt sáu cân tôm. Tôm hùm ở cửa hàng này chỉ có ba vị là vị cay, vị tỏi và ngũ vị hương, mỗi loại cô đều gọi một phần. Tuy nhiên, khi tôm được đưa tới, Vân Sơ còn chưa kịp nếm thử thì lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Đầu tiên Vân Sơ nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ khách nhân từ bên kia cửa thì người tới đã nhanh chân bổ nhào tới chỗ đồ ăn cô đặt trên quầy thu ngân. Nhìn đối phương ngấu nghiến ăn như hổ đói, ngay cả vỏ tôm cũng không bóc cứ thế
cầm một con lại tiếp một con nhét vào miệng. Vân Sơ gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Vỏ của loài tôm hùm này cứng như vậy, vị dũng sĩ này cứ thế nuốt chửng nó mà chẳng thèm nhai. Bộ không sợ vỏ tôm quẹt phải làm bị thương miệng hay thực quản à?

Vân Sơ ngập ngừng muốn đưa tay ra vỗ vị khách mới này, nhưng vừa khi cô vừa giơ tay lên, đối phương đã nhấc đầu khỏi hộp đồ ăn và nhìn cô với ánh mắt hung tợn. Bị ánh mắt của đối phương dọa, Vân Sơ co rúm người lại. Không phải lá gan cô nhỏ, mà là ánh mắt của đối phương quá hung ác, Vân Sơ rõ ràng cảm nhận được sát khí trong ánh mắt ấy.

Tư thế kia, rất có khí thế nếu Vân Sơ lại dám vươn tay ra, đối phương sẽ ngay lập tức bẻ cổ cô không thương tiếc.

Trạm Vân Tiêu sao có thể tha thứ người khác nhìn Vân Sơ như vậy, hắn lập tức nắm chặt tay vung tới. Nếu không phải Vân Sơ phản ứng nhanh đưa tay ra ngăn cản thì hắn đã đánh nhau với đối phương rồi.

Người tới tiếp tục ăn hết hai hộp tôm hùm lớn, sau mới từ từ ăn chậm lại.

Thấy đối phương không nói một tiếng sắp ăn hết tôm hùm, Trạm Vân Tiêu ủy khuất vươn tay kéo tay áo Vân Sơ. Vân Sơ đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay anh, ý bảo anh đừng quan tâm, cô sẽ đặt thêm phần khác cho anh.

Người tới ăn như hổ đói chén sạch sáu cân tôm, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn hai người Vân Sơ một cái.

Đón ánh mắt của đối phương, Vân Sơ chỉ vào ba chiếc hộp trống trên quầy thu ngân không còn vỏ tôm, quan tâm hỏi: "Chị à, dạ dày của chị có ổn không”.

Đúng vậy, mặc dù khách hàng mới cắt đầu đinh và trông cô ấy hơi bất cần, nhưng chiếc áo khoác nhỏ mặc trên người vẫn tôn lên vóc dáng của cô ấy.

Người tới không trả lời câu hỏi của Vân Sơ, cô nhanh chóng đánh giá sức chiến đấu của hai người và từ bên hông rút ra một cây súng, chỉ vào Vân Sơ đề phòng hỏi: "Cô là ai?".

Đây là lần thứ hai Vân Sơ thấy súng. Nhưng lần trước đồng chí Tiểu Đổng không hề có ác ý với cô, nên chưa từng chĩa súng hướng về cô bao giờ. Riêng tình huống lần này thì khác. Người tới cho Vân Sơ một cảm giác rất tệ, cô biết rõ đối phương rất có thể sẽ nổ súng.

Trạm Vân Tiêu trước đó đã được phổ cập khoa học về uy lực của súng nên mặc dù hắn có sức chiến đấu, nhưng vì họng súng của đối phương chĩa vào Vân Sơ làm hắn không dám tự tiện xuất thủ sợ ném chuột vỡ bình, sợ đối phương thực sự nổ súng bắn nàng.

Vân Sơ bị súng chĩa vào, vì nhớ tới cơ chế bảo hộ của cửa gỗ nên cô không lộ ra nhiều bối rối. Cô nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nói nghiêm túc: "Chị này, tôi và bạn trai tôi không hề có ác ý với chị. Là chị tự tiện xông vào nhà tôi, còn ăn đồ ăn của chúng tôi, nhưng tôi cũng chưa nói gì mà. Hoặc là chị bỏ súng xuống và chúng ta nói chuyện với nhau. Tôi hứa, chỉ cần chị không không làm gì thì chúng tôi chắc chắn sẽ không làm chị bị thương. Còn nếu chị không đồng ý, vậy tôi chỉ có thể không khách khí với chị".

Lúc nói chuyện, Vân Sơ không dám buông lỏng và luôn chú ý đến hành động của đối phương. Chỉ cần ngón tay đối phương có xu thế muốn bóp cò, cô sẽ vận dụng cơ chế bảo hộ của cửa gỗ để đẩy cô ta ra ngoài.

Đối phương chỉ có một người, sau khi đẩy cô ấy ra ngoài, cô và Trạm Vân Tiêu sẽ canh giữ ngay cạnh cửa gỗ. Chỉ cần cô ấy lại dám tiến vào, Trạm Vân Tiêu nhất định sẽ không thương xót cô ta.

Mẫn Nhuễ Nhã nhìn đối phương vẻ mặt tự tin, lại nghĩ tới nơi này kỳ quái như thế hẳn không phải người bình thường mặc cô ta xâm lược. Mò không ra được thực lực của đối thủ, cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi cân nhắc rõ lợi hại, Mẫn Nhuễ Nhã từ từ bỏ khẩu súng trên tay xuống.

Cây súng trước mặt biến mất, Vân Sơ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giữa song phương còn cách một cái quầy thu ngân, sau khi bên kia rút bỏ sát khí là cây súng trên tay, Vân Sơ không còn sợ hãi cô ấy nữa. Sau khi ổn định tâm tư, cô nói trước: "Vậy được rồi, hiện tại chúng ta giới thiệu tình huống của đôi bên trước đi".

Thấy đối phương là người không am hiểu nói chuyện, Vân Sơ vì không để tẻ ngắt nên nói về cửa gỗ và siêu thị trước, sau mới giới thiệu bản thân.

Nghe Vân Sơ giải thích, Mẫn Nhuế Nhã hơi thất thần. Hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Khó trách, khó trách. Tôi đã nói tận thế cũng đã sáu năm rồi, sao có nơi vẫn có siêu thị kinh doanh bình thường cơ chứ".

Tuy đối phương ăn mặc có chút không tốt, trên người còn mang theo súng, nhưng Vân Sơ lại không nghĩ tới cô ấy đến từ thế giới tận thế. Nếu là vậy, thật lý giải tại sao vừa rồi cô ấy lại ăn tôm theo kiểu đó.

Sau khi bình tĩnh lại, Mẫn Nhuế Nhã bắt đầu từ tốn kể cho hai người nghe hoàn cảnh của mình. Cô sống ở thế giới tận thế. Ở đó loài người bắt đầu đột biến mà không rõ lý do, rất nhiều người đã biến thành những thây ma không có suy nghĩ và chỉ biết đi lang thang và tấn công người khác. Động vật cùng thực vật bắt đầu đột biến, đất đai và nguồn nước cũng dần trở nên ô nhiễm. Toàn bộ thế giới không còn thích hợp cho con người sinh sống nữa. Trật tự xã hội vốn có đã sụp đổ. Những người sống sót đã thành lập một số căn cứ, hơn nữa con người cũng thay đổi thành hai loại người là người bình thường và dị năng giả.

Người đứng đầu căn cứ nơi Mẫn Nhuế Nhã ở coi như thiện lương. Ông vừa thu nạp dị năng giả và sắp xếp cho họ rời căn cứ đánh giết Zombie và thu thập vật tư, đồng thời bố trí những người dân thường xây dựng căn cứ, và cố gắng trồng trọt trên vùng đất đã bị ô nhiễm.

"Mấy năm trước còn khá một chút. Tuy bên ngoài có rất nhiều thây ma, nhưng vật tư ở trong thành phố hay các hương trấn cũng có rất nhiều. Chỉ cần dám đánh cược mệnh rời khỏi căn cứ là có thể tìm được ít đồ no bụng".

Nói về việc này, Mẫn Nhuế Nhã còn nói thêm khi tận thế mới bắt đầu không lâu, người đứng đầu căn cứ hiện tại đã dẫn theo một lượng lớn dị năng giả ra ngoài tìm kiếm nhà kho quốc gia trước kia dùng dự trữ lương thực. Ba nhà kho lương thực lớn đó đủ để dị năng giả và người bình thường trong căn cứ an ổn qua ba, bốn năm.

"Tuy nhiên, hầu hết đồ ăn và vật tư đều đã để đó từ một hai năm trước nên chúng đã bắt đầu mốc meo, hư hỏng. Giờ ở bên ngoài càng ngày càng khó kiếm được đồ ăn. Tôi cũng là hai ngày rồi chưa có cái gì vào bụng, cho nên ban nãy mới......".

Nói đến đây, Mẫn Nhuế Nhã cảm thấy xấu hổ. Tướng ăn ban nãy của cô chắc hẳn trông rất doạ người, chỉ hy vọng nó không làm họ sợ.

Mẫn Nhuế Nhã nói rằng cô ấy cũng là dị năng giả, chẳng qua là dị năng giả hệ Thủy. Dị năng này cũng không có nhiều lực sát thương, và không có có sức chiến đấu như các dị năng hệ khác. Nói xong tình huống của mình, Mẫn Nhuế Nhã tháo chiếc vòng kim cương trên cổ tay xuống.

"Tôm vừa rồi tôi ăn của hai người, dùng chiếc vòng kim cương này bồi thường lại cho cô".

Mặc dù Mẫn Nhuế Nhã phải cắt bỏ mái tóc dài vì muốn bảo vệ bản thân, ngoài ra còn thường bôi bụi bẩn lên mặt lên người để tự bảo vệ mình. Nhưng trong xương tủy cô vẫn là một cô gái thích chưng diện, viên kim cương này được lấy tại quầy trang sức trong một trung tâm thương mại khi cô đi theo đại bộ đội tìm kiếm vật tư trước kia, giờ vừa hay đưa cho Vân Sơ gán nợ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện