Hoàng Cù rời nhà chính có bao nhiêu hào khí thì trở lại phòng củi lại có bấy nhiêu ủ rũ. Vừa rồi hắn nói đến chắc chắn như vậy đã là không cho song phương nửa điểm đường lùi. Hiện tại trán hắn bị thương do bị bát cơm đập trúng nhưng bên người lại không có thuốc trị thương, không biết vết thương này có lưu lại sẹo không nữa.
Không phải Hoàng Cù lo lắng vẻ ngoài của mình bị hỏng mà do giờ hắn làm việc trong tửu lâu, ở nơi đó ngoại hình chắc chắn là điều quan trọng nhất. Trong phòng không có chậu nước, nên hắn không biết vết thương trên trán đã bị rách kéo dài đến đâu. Xem ra ngày mai trước khi tới tửu lâu làm việc, chắc phải ghé qua tiệm thuốc mua chút dược cao về bôi mới được, như vậy mới sẽ không để lại sẹo.
Cũng không biết ngày mai khi hắn tới tửu lâu làm việc với cái trán bị thương như này, liệu chưởng quỹ tửu lâu có ý kiến gì hay không. Chỉ là nghĩ lại, hôm nay chưởng quỹ đã nói sẽ để hắn ở bếp sau giúp làm việc lặt vặt. Làm ở đó không cần phải ra đại sảnh chào khách, hẳn vết thương trên trán hắn sẽ không tạo thành quan hệ quá lớn đâu nhỉ?
Còn có cửa gỗ, sau này hắn tới tửu lâu làm việc sẽ đều ăn ở lại đó, chỉ sợ sẽ không có cơ hội đụng tới cửa gỗ xuất hiện trong nhà nữa. Rồi chỗ bạc Vân tỷ tỷ cho hắn mượn, tuy bây giờ hắn đã tìm được việc làm nhưng tiền công một tháng lại rất ít. Dù có muốn tiết kiệm thì cũng chỉ góp đủ số bạc vụn mà hắn đã tiêu.
Trong lòng có đủ loại chuyện lo lắng cộng thêm vết thương trên trán cực kỳ đau khiến Hoàng Cù không thể nào thấy dễ chịu được. Hắn từ trong góc lôi bánh Hamburger và đùi gà lúc sáng đã giấu ra, yên lặng ngồi ăn. Phòng củi không có cửa sổ nên ánh trăng bên ngoài không rọi vào được. Chỉ là Hoàng Cù đã quen từ lâu cái bóng tối này rồi, hắn nhanh chóng ăn sạch Hamburger và hai cái đùi gà sau đó trèo lên giường gỗ nằm xuống.
Thôi! Trước đừng suy nghĩ nhiều vậy, vẫn là đi ngủ trước đã. Ngủ rồi sẽ không cảm thấy vết thương đau nữa.
Sau khi Hoàng Cù tức giận rời khỏi phòng Hoàng phụ cũng thấy hối hận vô cùng, nhưng làm nhất gia chi chủ một nhà hắn lại không thể buông xuống mặt mũi để đến thăm nhi tử. Xảy ra sự việc như vậy, ba người lớn trong nhà đều có suy nghĩ riêng trong lòng và ai không có tâm tình để nói chuyện phiếm. Hoàng phụ sau khi chạy ra sông tắm liền trở vào nhà trèo lên giường ngủ với vẻ mặt u ám.
Vốn Lưu thị còn muốn châm ngòi hai câu, nhưng thấy sắc mặt trượng phu rất kém liền lựa chọn ngậm miệng sau một hồi do dự. Còn về thớt vải Hoàng Cù mang về, Lưu thị tất nhiên sẽ không nói cho trượng phu biết. Giờ mối quan hệ giữa trượng phu cùng con riêng đang căng thẳng, nàng còn đang ước gì hai người này náo đến trở mặt nhau nên sao có thể nói ra chuyện thớt vải khiến tâm trượng phu lại bị dao động cơ chứ. Đây không phải càng đẩy trượng phu về phía đứa con riêng kia sao?
Chuyện ngu ngốc như vậy nàng tất nhiên sẽ không làm.
Hơn nữa, bởi vì những lời kia của Hoàng Cù đã khiến lòng Lưu thị hận độc hắn. Nàng còn đang ước gì hắn cút nhanh nhanh đi để con trai nàng chiếm độc toàn bộ căn nhà này. Vì Hoàng Nhạc, nàng sẽ không cho phép mối quan hệ của trượng phu với con riêng trở nên tốt đẹp hơn.
Ngày hôm sau, Hoàng Cù tỉnh dậy lúc trời còn chưa sáng. Nhớ tới tối qua mình và phụ thân đã xem như trở mặt nhau nên sau khi tỉnh dậy liền đi thẳng tới nơi cất giấu quần áo, đổi bộ quần áo mới lên người rồi đi thẳng lên trấn.
Còn về vạc nước trong nhà, từ nay về sau hắn sẽ không quản nữa. Dù sao hắn cũng không còn ở nhà nữa, Lưu thị có nghĩ muốn mắng hắn thì cũng không tìm được người. Nàng ta muốn dùng nước ư? Vậy chỉ có thể sai sử Hoàng phụ gánh thay, bằng không thì tự mình đi mà gánh. Hoàng Cù cảm thấy như vậy khá tốt. Nhìn xem sau này Lưu thị còn dám giống như trước kia thích dùng phung phí nước nữa không. Nhớ trước đây nàng ta rửa cái bát cũng cần tới ba chậu nước, quả thực coi rằng nước trong nhà rất dễ gánh vậy.
Vốn sáng nay Lưu thị còn muốn nhân bữa sáng gõ Hoàng Cù một cái, thí dụ như không cho hắn ăn sáng chẳng hạn. Nhưng sau khi Lưu Lan tới kho củi trở về nói cho nàng ta biết Hoàng Cù không có trong phòng, hẳn hắn đã lên trấn rồi. Lưu thị liền thấy tức tới khó thở. Thằng nhãi kia cảm thấy tìm được việc làm nên lông cánh cứng rồi sao. Nàng ta cười trên nỗi đau người khác mà nghĩ: Nàng ta không tin, ngày đầu tiên đi làm ở tửu lâu, người của tửu lâu còn sẽ chuẩn bị cả bữa sáng cho hắn.
Nghĩ tới cả ngày hôm qua mình không cho thằng ranh con kia thứ gì ăn, chỉ sợ lúc này đã đói đến cồn cào đi.
Lưu thị hung tợn nghĩ: Tốt nhất là hắn đói đến không còn sức, chuyện gì cũng không làm được như vậy chưởng quỹ sẽ tống cổ đuổi thằng nhãi đó ra khỏi tửu lâu.
Trên thực tế, chiếc bánh Hamburger và hai cái đùi gà tối qua hắn ăn đến giờ còn chưa tiêu hóa hết, cho nên một đường này chạy lên trấn hắn không hề thấy đói chút nào. Hoàng Cù trước tiên đi tới tiệm thuốc bỏ ra sáu mươi văn tiền để mua thuốc mỡ bôi lên vết thương. Sau đó tìm một con hẻm nhỏ không người tự mình mò mẫm bôi thuốc mỡ lên vết thương trên trán, sau đó cởi quần áo trên vai trái ra và thoa thuốc lên vết bầm tím lớn do bị Lưu thị đập.
Nhìn hộp thuốc lập tức chỉ còn một nửa, tâm Hoàng Cù kêu đau. Đây chính là thuốc mỡ mất sáu mươi văn tiền để mua đấy, thế mà chỉ mới bôi được một lần đã gần hết rồi. Tính ra một lần bôi này mất hết hai mươi văn tiền thuốc, bằng cả vài ngày tiền công của hắn.
Xử lý xong vết thương, Hoàng Cù trực tiếp đến tửu lâu. Vốn hắn còn lo lắng vết thương trên trán sẽ khiến chưởng quỹ thay đổi quyết định, sẽ không giữ hắn lại làm nữa sau khi nhìn thấy. Nhưng trên thực tế, chưởng quỹ lại chỉ liếc sơ qua trán hắn vài lần rồi không nói thêm gì, mà trực tiếp xua tay nói để hắn đi theo Hoàng Hổ đi tới bếp sau làm quen trước.
Chưởng quỹ không phải là không tò mò, nhưng hôm qua nghe Hoàng Hổ kể lại thân thế của Hoàng Cù nên hắn cũng đại khái đoán được vết thương kia là như thế nào mà có. Lại lo lắng tới cảm thụ của đứa nhỏ này nên không nói thêm gì. Dù sao bị thương cũng không phải ở tay nên chẳng ảnh hưởng tới hắn làm việc.
Công việc của tửu lâu xác thực không quá mệt mỏi, chỉ là có chút rườm rà. Ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, đại nương phụ bếp nhìn thấy Hoàng Cù còn có vết thương trên người, lại thấy tuổi hắn trạc tuổi cháu trai lớn nhà mình nên không khỏi chiếu cố hắn nhiều một chút. Công việc phân phối cho hắn đều là việc nhẹ nhàng, thí dụ như nhặt rau,
rửa đồ ăn hay sắp bát đũa. Riêng những công việc cần dùng đến dao như thái đồ ăn, thái rau này nọ thì không để hắn làm.
Chuyện đại thẩm phụ bếp tốt với hắn, Hoàng Cù đều ghi tạc trong lòng. Tuy rằng hắn bây giờ không có năng lực báo đáp nàng nhưng về sau sẽ luôn có cơ hội để báo đáp.
Những ngày làm việc lặt vặt ở tửu lâu nhẹ nhàng hơn nhiều so với trong dự đoán của hắn. Hắn không cần phải làm việc quá sức, buổi sáng thì đi theo chưởng quỹ tới chợ thức ăn mua nguyên liệu tươi mới, trở về thì ở bếp sau phụ giúp chọn lựa đồ ăn, thái rửa đồ ăn, khi không có việc thì giúp đầu bếp tửu lâu làm một số việc vặt khác.
Thời gian như hiện tại so với khi hắn ở Liễu Thụ thôn thì tốt hơn và dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong tửu lâu không chỉ có mình Hoàng Cù ở lại, mà còn có Hoàng Hổ. Hai người là từ cùng một thôn đi ra, bây giờ lại cùng ở một tửu lâu làm việc nên quan hệ cả hai rất tốt. Buổi đêm trước khi ngủ còn sẽ trò chuyện một lát mới ngủ được. Tửu lâu một ngày có cung cấp ba bữa cơm, mặc dù phần lớn là bánh bột ngô với thô lương hoặc không là cháo ăn với dưa muối. Nhưng những thức ăn này đều không hề hạn chế, mà tùy ý bọn hắn ăn.
Vào lần đầu tiên ăn cơm ở bếp sau, Hoàng Cù chưa dám thoải mái thả mình ăn thỏa thích mà chỉ dám múc một muỗng cháo. Vẫn là Hoàng Hổ cứng rắn đoạt lấy chén cháo trong tay hắn chạy đi múc thêm một muôi lớn. Ăn hết lại còn bị Hoàng Hổ kéo đi múc thêm một chén nữa. Cho tới khi hắn ôm cái bụng tròn vo no căng liên tục xác thực chính mình đã ăn no rồi mới thôi.
Ở tửu lâu làm hai ngày công, Hoàng Cù nghĩ đến nếu dựa theo lời Vân tỷ tỷ nói vậy đêm nay cánh cửa gỗ có khả năng sẽ xuất hiện trở lại trong phòng củi. Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hắn vẫn mở miệng xin nghỉ với chưởng quỹ, nói rằng mình có việc phải trở về một chuyến.
Lúc ấy tửu lâu đã đóng cửa nên chưởng quỹ không nói gì nhiều, chỉ nói với Hoàng Cù rằng sáng mai đến làm nhớ đừng tới trễ liền thả hắn về nhà. Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên Hoàng Cù về nhà sau giờ làm việc, chưởng quỹ còn tốt bụng để hắn ra sau bếp gói một ít đồ ăn có thịt khách không ăn mang về.
Chưởng quỹ không biết rõ lắm tình huống nhà Hoàng Cù là cái dạng gì, nhưng biết rõ kế mẫu hắn đối với hắn không tốt. Lần trước trở về trên người hắn liền bị thương, hy vọng nếu lần này hắn có mang theo thịt trở về thì kế mẫu hắn nhìn ở trên đồ ăn sẽ đối tốt với hắn một chút.
Hoàng Cù khó được một lần trở về, liền nhân tiện ghé qua bố phường mua một thớt vải bố và thêm một ít chỉ thêu. Hắn bây giờ chỉ có duy nhất một bộ quần áo có thể mặc ra ngoài, nhưng mặc nhiều ngày rồi cũng nên thay đổi. Hoàng Cù không nỡ lại bỏ tiền ra mua quần áo may sẵn nữa, nên tính toán mua thớt vải trở lại trong thôn đưa cho Hoàng đại thẩm nhờ nàng may giúp hắn hai bộ quần áo.
Lúc Hoàng Cù ôm vải trở lại thôn, sắc trời đã tối hẳn xuống. Hắn trước vòng tới nhà Hoàng đại thẩm đưa vải cho nàng. Lần trước sau khi nhận bánh đậu xanh của Hoàng Cù, Hoàng đại thẩm vẫn luôn thấy rất băn khoăn trong lòng. Đứa nhỏ Hoàng Cù này vốn có cuộc sống khó khăn, mà gói bánh đậu xanh kia hẳn tốn rất nhiều tiền, chính bởi thế mới khiến Hoàng đại thẩm thấy băn khoăn không yên lòng.
Hiện tại thấy Hoàng Cù tới cửa nhờ nàng may giúp quần áo, Hoàng đại thẩm lập tức vỗ ngực biểu thị sẽ may cho hắn một bộ quần áo thật đẹp. Sau khi đo dáng người của Hoàng Cù, Hoàng đại thẩm liền muốn bắt tay vào cắt vải ngay. Bởi sau khi nàng biết Hoàng Cù không có quần áo thay giặt, liền dứt khoát tính toán đêm nay sẽ phí chút dầu thắp để làm gấp cho Hoàng Cù một bộ quần áo mặc trước.
Hoàng Cù quả thực rất nóng lòng muốn có quần áo để thay giặt nhưng thấy Hoàng đại thẩm có ý muốn thức đêm may quần áo cho mình, hắn lại thấy băn khoăn. Suy ngẫm một chút liền đếm ra hai mươi văn tiền muốn đưa cho nàng. Tuy nhiên, Hoàng đại thẩm nói gì cũng không chịu lấy. Liên tục nói Hoàng Cù chỉ là người làm việc lặt vặt trong tửu lâu, trên người cần tồn chút bạc mới sẽ không bị người ta coi thường.
Nàng nói mình chỉ may giúp hai bộ quần áo mà thôi, chuyện này với nàng cũng quen tay tựa như làm việc nhà hàng ngày. Hơn nữa, quần áo mùa hè rất đơn giản nên không cần tốn nhiều công sức. Ngược lại, quần áo may xong chỉ cần cho nàng chút vải lẻ thừa còn lại là nàng thấy vui rồi, còn hai mươi văn tiền kia nói gì nàng cũng không chịu thu. Nàng nói nếu truyền ra ngoài vậy sẽ bị người trong thôn đâm cột sống.
Hoàng đại thẩm khăng khăng không thu tiền, Hoàng Cù cũng không có cách nào. Hắn sợ còn lôi kéo nữa sẽ bị phụ thân hắn và Lưu thị nghe được động tĩnh nên chỉ đành thu lại hai mươi văn tiền. Hắn tính toán rồi, đợi sau khi trở lại trấn sẽ dùng tiền này mua ít viên đường, chờ khi Cẩu tử ca về nhà thì đưa cho hắn mang về, cũng coi là hắn trả nhân tình này.
Ở nhà Hoàng đại thúc trì hoãn một lát, khi Hoàng Cù về tới nhà thì đã khá muộn. Thấy trong sân không có ánh đèn, hắn biết phụ thân hắn và Lưu thị đã đi ngủ rồi. Ngủ rồi khá tốt, bởi hôm nay Hoàng Cù trở về chính là muốn nhìn xem cửa gỗ có xuất hiện hay không, nên nếu có thể không kinh động tới người trong nhà thì càng tốt, tránh khỏi lại cãi nhau với bọn hắn.
Hoàng Cù thật cẩn thận đẩy cửa sân ra, trước tiên cầm đồ ăn trên tay cất vào bếp sau đó mới rón rén đi đến phòng củi. Toàn bộ quá trình hắn chỉ phát ra chút âm thanh nhỏ, và không hề đánh thức mấy người Hoàng phụ.