Người Dịch: Lan Thảo Hương.
> > > Xin lỗi mọi người, vì thời gian qua đã chậm chương quá lâu. Sai là sai, tôi sẽ không giải thích nhiều vì lỗi lầm của mình, chỉ mong mọi người đừng ném đá quá tay. Thật xin lỗi!!! < < <
Mặc dù cả Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ đều muốn dùng hiệu suất cao nhất để chuẩn bị thật tốt mọi thứ, nhưng cửa gỗ chỉ ở lúc mười giờ tối mới xuất hiện. Khi đó, gần như đã bỏ qua thời gian kinh doanh của tất cả các cửa hàng. Sau khi cửa gỗ xuất hiện và hai người trở lại tòa nhà nhỏ ở hiện đại, liền mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng đều cùng cất tiếng thở dài.
Vân Sơ chán chường nằm ra quầy thu ngân, buồn bực nói: "Làm sao bây giờ? Bây giờ ngoại trừ cửa hàng bán đồ ăn đêm thì tất cả các cửa hàng khác đều đóng cửa rồi. Chúng ta có muốn mua đồ cũng không có chỗ nào bán".
Trạm Vân Tiêu cũng thấy rất bất đắc dĩ: "Tình huống bây giờ cũng chẳng có biện pháp nào khác. Chỉ có thể dựa theo những gì đã bàn trước đó, sáng mai ta sẽ trở về còn nàng ở lại đây mua sắm đồ hôn lễ muốn dùng. Hiện tại cách ngày đại hôn còn có nửa tháng, y theo quy luật xuất hiện trước kia của cửa gỗ thì tỉ lệ rất lớn nó sẽ xuất hiện trước ngày đại hôn".
An ủi Vân Sơ xong, Trạm Vân Tiêu mới áy náy nói: "Chỉ là nhiều đồ như vậy lại chỉ để mình nàng chuẩn bị, nàng sẽ vất vả lắm đấy".
Có rất nhiều đồ cần mua sắm, đây quả thực là một lượng công việc rất tốn thể lực. Vốn việc như này nên để hắn tới gánh mới đúng, thế nhưng hắn còn cần về cổ đại trấn tọa làm hậu phương ở đó nên không thể ở lại hiện đại lần này.
Vân Sơ vươn tay vuốt hai hàng lông mày đang cau lại của anh, thản nhiên nói: "Không có việc gì, anh quên em còn có nhẫn không gian à? Đến lúc đó mua đồ xong em sẽ nhờ người ta chuyển lên xe, đợi lúc đi tới chỗ vắng người thì sẽ cất chúng vào Không Gian Quang Giáp. Việc này đâu tốn thể lực gì đâu, có khi chạy hai chuyến là mua đủ hết đồ cần mua rồi".
Trạm Vân Tiêu không yên lòng lại dặn dò: "Có nhiều thứ không dễ mua, nàng cũng đừng miễn cưỡng. Đợi ta về Kinh thành sẽ cho người chuẩn bị".
Hắn là sợ Vân Sơ có kỳ vọng quá lớn vào hôn lễ này và muốn làm nó thật thập toàn thập mỹ, như vậy không duyên cớ còn khiến bản thân bị mệt mỏi.
Vân Sơ nhìn Trạm Vân Tiêu buồn cười hỏi: "Anh biết không, nhìn anh bây giờ giống như người mẹ già ấy. Dù em đi mua thứ gì, anh cũng thấy không yên lòng".
Sợ Trạm Vân Tiêu một mình về Kinh không biết nên chuẩn bị từ đâu, Vân Sơ thừa dịp hiện tại trong tiệm không có khách liền chạy lên tầng lấy cuốn sổ nhỏ mang xuống, cùng anh thảo luận xem cần chuẩn bị những gì cho hôn lễ. Rượu mừng chắc chắn là phải có rồi, rượu tinh cất của hiện đại mang tới cổ đại đều là rượu ngon, cho nên không cần loại giá quá cao cứ mua loại năm trăm tệ một chai là được rồi. Cổ đại không hút thuốc lá nên thứ này trực tiếp lướt qua. Kẹo mừng, hạt dưa và các loại hoa quả khô cũng cần chuẩn bị.
Vân Sơ tính toán sẽ để trống ra một chiếc Không Gian Quang Giáp đang đựng gạo để chuyển sang đựng đồ ăn, sau đó sẽ chuẩn bị thêm một ít đồ khác nữa. Dù sao bất kể là rượu, đồ uống hay là bánh kẹo thì giá trị cũng cao hơn lương thực.
Áo cưới cho đại hôn là nhà gái chuẩn bị. Vân Sơ không có cha mẹ nên không có cái gọi là khăn tay giao, vì thế tự nhiên sẽ không có người chuẩn bị cho trước. Chỉ là Trạm Vân Tiêu có nói, Tần thị đã để tú nương trong phủ cắt may hỉ phục cho hai người bọn họ nên vấn đề này cô không cần lo lắng.
Hôn lễ tất nhiên không thể thiếu hoa tươi. Dù sao đây cũng là mộng tưởng của Vân Sơ, nên hoa tươi này chắc chắn phải có một gạch đầu dòng trong danh sách rồi. Ngoài ra, Vân Sơ còn tính toán sẽ đặt trước một cái bánh cưới bảy tám tầng để dùng vào ngày đại hôn. Mặc dù cô không biết Trạm phủ ngày đó sẽ mời bao nhiêu tân khách, nhưng y theo danh tiếng gần đây của Trạm Vân Tiêu và thế lực vốn có của Trạm gia, ngày đại hôn người tới tham dự chắc chắn sẽ rất nhiều. Nên đồ chuẩn bị cứ tận lực hướng tới chữ "nhiều" là được.
Nói chung, những thứ này dù có chuẩn bị quá nhiều nhưng cất trong Không Gian Quang Giáp cũng không sợ bị hỏng. Thôi thì miễn cưỡng cũng được xem như một loại vật tư. Truyện Mạt Thế
Tổng thể thì đây đều là những thứ cần chuẩn bị. Còn các chi tiết vụn vặt tạm thời Vân Sơ chưa nghĩ ra, nên chỉ đành gác lại đến lúc mua đồ thì tính sau. Hai người thảo luận tới một giờ sáng mà vẫn chưa thấy có vị khách nào đến, Vân Sơ đoán khả năng hôm nay sẽ không có khách tới nên kéo Trạm Vân Tiêu lên tầng nghỉ ngơi. Tuy nhiên, hai người vừa mới tắm rửa sạch sẽ và nằm xuống giường thì tiếng chuông gió ở tầng một lại kêu vang.
Vân Sơ vùi đầu vào gối than thở: "Không phải chứ!".
Cửa gỗ này là cố ý làm khó cô phải không? Nếu không sao lại có khách tới trùng hợp như vậy?
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng việc nên làm vẫn phải làm.
Vân Sơ vươn tay cào mớ tóc rối của mình, sau đó tiện tay lấy từ trong tủ ra một cái áo gió tùy ý khoác lên người và đứng dậy di xuống tầng thực hiện chức trách của mình. Trạm Vân Tiêu không yên lòng, cũng theo sát Vân Sơ cùng xuống tầng.
Đèn điện vừa bật lên, Vân Sơ cũng thấy rõ người tới. Là người quen biết cũ, Thang Nguyên Trung.
Vân Sơ nhìn Thang Nguyên Trung, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Sao anh lại tới đây vào lúc này vậy?”.
Cô nhớ rõ lần trước Thang Nguyên Trung đã nói, nơi anh sinh sống cách nơi cửa gỗ xuất hiện hơn hai tiếng đi đường. Mà lúc này đã hơn nửa đêm rồi, đi đường núi vào giờ này ắt hẳn sẽ rất khó đi. Thật ra lần trước khi tiễn anh rời đi, Vân Sơ cũng không nghĩ rằng anh sẽ còn tới. Rốt cuộc, thời gian cửa gỗ xuất hiện không có cố định cũng chẳng có dấu hiệu báo trước. Nhà Thang Nguyên Trung còn cách nơi cửa gỗ xuất hiện xa như vậy, nếu tối nào cũng đi tới ngồi trông vậy đây tuyệt đối là một chuyện rất vất vả. Hơn nữa, lúc này cũng đã hơn hai giờ sáng rồi. Coi như Thang Nguyên Trung ăn cơm tối xong mới đi ra ngoài thì cũng không nên lúc này mới tới.
Nhìn thấy người quen, Thang Nguyên Trung không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Phải, anh lại thông qua cửa gỗ đến nơi này lần nữa. Trên thực tế, lần trước sau khi Thang Nguyên Trung cõng con gái từ chỗ Vân Sơ trở về, anh đã đứng trên con đường núi quen thuộc đó rất lâu chưa lấy lại được tinh thần.
Đến lúc anh cõng con gái chạy đến trung tâm y tế huyện, bác sĩ ở đó nói bệnh cảm của con gái anh đã khỏi rồi, đến cả thuốc cũng không cần kê và bảo anh có thể đưa con gái trở về. Vào thời đó, thuốc của bệnh viện chuẩn bị không sung túc như bây giờ nên bác sĩ sẽ không vì kiếm tiền mà cố ý kê một đống thuốc không cần dùng đến cho người bệnh. Thuốc rất quý, nên họ muốn giữ thuốc lại cho những bệnh nhân có bệnh tình nguy hiểm và nặng hơn.
Thang Nguyên Trung cõng con gái trở về nhà mà vẫn còn chưa dám tin bản thân thực sự có một cuộc kỳ ngộ vào đêm qua. Nếu không phải trên người anh còn có hai chai nước hoa quả, đường đỏ và kẹo mút Vân Sơ cho để chứng minh mọi chuyện anh trải qua là thật, vậy Thang Nguyên Trung sẽ hoài nghi chính mình vẫn còn đang mơ ngủ.
Xác định tất cả đều là sự thật, Thang Nguyên Trung liền đối với chuyện của cửa gỗ nhớ mãi không quên. Lần trước anh vì nóng lòng muốn đưa con gái lên huyện khám bệnh, nên trên người khi đó ngoại trừ tiền thì không có cái khác. Vì vậy, anh cũng xấu hổ không dám hỏi muốn Vân Sơ những thứ khác. Kỳ thật, khi Trạm Vân Tiêu cùng anh nói về tình huống của cửa gỗ và siêu thị, anh khi đó cũng đã nhìn qua một vòng siêu thị ở tầng một.
Trong siêu thị của Vân Sơ có bán hủ tiếu, muối, đường,
rượu, thậm chí còn có bánh kẹo, đồ hộp này nọ,.... Những thứ đó đối với Thang Nguyên Trung đều là vật trân quý.
Con người Thang Nguyên Trung bình thường có vài phần thành thật, nhưng tối đó anh lại nảy ra một suy nghĩ. Nếu anh cầm những thứ mua được từ siêu thị của Vân Sơ đưa tới chợ đen bán, vậy tuyệt đối sẽ có thể từ giữa kiếm được tiền.
Ý tưởng kiếm tiền cứ thế đã bén rễ trong lòng Thang Nguyên Trung.
Một kỳ ngộ tốt như vậy bị hắn bắt gặp, tự nhiên không thể bỏ lỡ.
Ba ngày sau khi trở về từ chỗ Vân Sơ, bệnh cảm của Thang Khả Lan đã hoàn toàn khỏi. Thang Nguyên Trung nhìn con gái đang dần hồi phục mà trái tim luôn treo cao cũng theo đó được để xuống. Cũng từ ngày đó bắt đầu, ban ngày Thang Nguyên Trung như thường bắt đầu làm việc kiếm chút tiền, sau khi đi làm về sẽ ăn cơm và nghỉ ngơi trước. Đợi đến nửa đêm cả người lẫn vật trong thôn đều đã ngủ say, anh liền rời giường chạy nhanh đến nơi có cánh cửa gỗ xuất hiện lần trước.
Thang Nguyên Trung cứ vậy mấy ngày, hy vọng trong lòng càng ngày càng nhỏ. Nhưng ông trời không phụ người có lòng, hôm nay cuối cùng cánh cửa gỗ kia cũng xuất hiện.
Thang Nguyên Trung muốn kiếm tiền Vân Sơ tự nhiên có thể lý giải. Dù sao thế giới anh sinh hoạt cũng không mấy giàu có, nếu đã có thể gặp được cửa gỗ, vậy anh nhất định sẽ muốn nhân cơ hội này để cuộc sống của mình và con gái tốt hơn một chút. Chỉ là lời nên nói vẫn phải nói trước. Vân Sơ ngồi sau quầy thu ngân, hỏi: "Vậy anh định dùng cái gì để đổi vật tư?”.
Thang Nguyên Trung gật đầu nói: "Có, có. Lần này tới đây tôi có chuẩn bị đồ".
Thang Nguyên Trung từ trong túi móc ra một vật. Vân Sơ không khỏi tò mò nhìn thứ trên tay anh. Cũng không biết vật trong tay anh đang cầm là thứ gì, lại còn được cẩn thận dùng khăn tay quấn bọc kín mít như thế. Thang Nguyên Trung cẩn thận từ từ mở cái khăn ra, lộ ra bên trong là hai chiếc nhẫn vàng và một chiếc vòng vàng.
Nhìn thấy rõ đồ bên trong lớp khăn, Vân Sơ chỉ có một suy nghĩ trong đầu---- chỉ có cái này?
Thứ như này trong két sắt nhà cô nhiều đến chứa không nổi rồi.
Chẳng qua Vân Sơ bận tâm tới tâm tình của Thang Nguyên Trung, nên trên mặt không có lộ ra nhiều cảm xúc. Cô biết Thang Nguyên Trung chỉ là một anh nông dân bình thường, đến vấn đề ăn uống đơn giản mà cả anh và con gái đều lo không tốt thì trong tay không có đồ tốt cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, giá vàng năm nay lại tăng. Tính theo trọng lượng của hai chiếc nhẫn vàng và một chiếc lắc tay vàng này thì khi quy ra nhân dân tệ sẽ là hai mươi nghìn tệ ( =70,9tr).
Thang Nguyên Trung muốn đổi đồ ăn, đường đỏ, chai nước hoa quả,.... tất cả Vân Sơ đều đồng ý. Vừa hay cô đang nghĩ muốn giải phóng một chút đồ trong Không Gian Quang Giáp nên trực tiếp đưa cho Thang Nguyên Trung hai ngàn cân ngũ cốc, một ngàn cân gạo, năm trăm cân bột mì, năm trăm cân mì sợi, một thùng hai mươi cân đường đỏ, một thùng hai mươi bốn chai nước hoa quả.
Nghĩ đến nhiều đồ như vậy một mình Thang Nguyên Trung không thể chuyển hết được, Vân Sơ còn tri kỷ cùng Trạm Vân Tiêu đi qua giúp anh chuyển đống đồ đó tới một hầm trú ẩn kín đáo. Chuyện sau đó Vân Sơ muốn giúp cũng giúp không được. Bởi bên chỗ Thang Nguyên Trung là đường núi và nó thực sự rất khó đi, cô cũng không muốn tự làm khó mình giúp anh tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên chuyển hết chỗ đồ đó tới trong huyện.
Dù sao nhìn Thang Nguyên Trung rất giống người cần cù chịu khó, đồ thì Vân Sơ cũng đã đưa cho anh và giúp anh chuyển đến nơi kín đáo rồi, chuyện về sau vẫn nên tự anh nhìn mà xử lý thì tốt hơn.
Sau khi đổi được đồ, Thang Nguyên Trung không đi theo hai người Vân Sơ trở về siêu thị, thay vào đó, anh tìm những cành cỏ khô che kín lại chỗ hầm trú ẩn nơi anh đang cất giấu lương thực. Xử lý xong và chắc chắn sẽ không dễ bị người phát hiện, anh liền khiêng một túi gạo đi nhanh lên huyện. Mặc dù hầm trú ẩn đó rất bí mật và kín đáo, nhưng nhiều đồ như vậy để ở chỗ này cũng không an toàn. Thang Nguyên Trung là người thực tế, cho nên anh vội vàng muốn đổi toàn bộ chỗ lương thực có được lần này sang tiền mặt.
Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu trở lại siêu thị liền nắm chặt chút thời gian còn lại bổ sung giấc ngủ. Ngay khi thời gian vừa đến, Trạm Vân Tiêu lập tức rời giường trở về cổ đại, còn Vân Sơ ở trên tầng tiếp tục ngủ đến mặt trời lên cao mới chịu rời giường và chuẩn bị lái xe về Khánh thị.
Thanh thành quá nhỏ, mà Vân Sơ cần mua hết tất cả mọi thứ mình cần trong một lần duy nhất, cho nên cô đành chịu khó bỏ ra vài giờ lái xe chạy đến Khánh thị. Cô dự định sẽ mua hết đầy đủ mọi thứ trong chuyến đi này.
Đầu tiên, Vân Sơ lái xe chạy tới chợ đầu mối. Chợ đầu mối của Khánh thị rất lớn, cô có thể mua rượu cưới, kẹo cưới và các loại trái cây sấy khô khác nhau ở đây. Bởi vì đồ cô cần mua quá nhiều, mà một mình cô không thể xách hết nổi chúng được nên đã nhờ người ta đưa tới xe của mình. Sau đó trốn đến nơi không người và thu toàn bộ đồ vào Không Gian Quang Giáp. Ở chợ đầu mối tới tới lui lui tới tận trưa, Vân Sơ cuối cùng cũng mua đủ một trăm chai rượu cưới, năm trăm cân kẹo mừng, một trăm cân đủ các loại hoa quả khô.
Kết hôn đâu thể thiếu bánh cưới mà nhỉ. Vân Sơ tìm tới một tiệm bánh rất nổi tiếng ở Khánh thị để đặt bánh. Cô cũng không câu nệ nhất định phải là bánh bảy tầng như trong dự kiến trước đó, bởi vì tiệm bánh này có thể làm cả bánh chín tầng. Chín tầng khá tốt, có ngụ ý cát tường--- Thật dài thật lâu.
Sau khi quyết định lấy bánh vào buổi tối, Vân Sơ lại lái xe chạy tới chợ hoa, cỏ, cá và côn trùng để mua hoa cho đám cưới. Cô không cần người khác giúp bố trí sân bãi nên đã trực tiếp mua mười bó hoa hồng đỏ rất lớn và nhiều loại hoa trang trí khác nhau để phối cùng với giá bán buôn. Thật ra, ban đầu Vân Sơ muốn dùng hoa hồng trắng để trang trí cảnh đám cưới, nhưng Trạm Vân Tiêu đã từ chối ý tưởng của cô ngay khi cô vừa đề xuất.
Thời cổ đại ý nghĩa của hoa màu trắng là không tốt. Những chuyện khác anh có thể thỏa mãn cô, duy chỉ có chuyện dùng hoa hồng trắng để trang trí cảnh cưới là không được vì Vương thị và Tần thị sẽ sụp đổ mất. Nhất là Vương thị giờ tuổi tác đã cao, sinh hoạt hàng ngày cũng có rất nhiều điều cần kiêng kỵ. Nếu Vân Sơ thực sự muốn trang trí hôn lễ bằng hoa hồng trắng, vậy Vương thị sẽ cảm thấy đây là cô đang trù yểu bà.
Hoa hồng trắng không thể dùng, Vân Sơ chỉ đành chuyển sang chọn hoa hồng đỏ. Cũng may hoa hồng đỏ nhìn cũng rất đẹp nên Vân Sơ cũng thấy khá hài lòng.
Ngoài ra, Vân Sơ còn mua thêm bong bóng và giấy dán song hỷ. Lúc ngồi trên xe xem lại chiến lợi phẩm hôm nay, Vân Sơ cảm thấy hầu hết những thứ cần thiết cho hôn lễ cô đều đã chuẩn bị xong. Đợi tối nay lấy nốt bánh cưới là cô có thể lái xe trở về Thanh thành được rồi. Tiếp đó, sẽ là chuỗi ngày ở nhà lên mạng tìm kiếm mấy thứ vụn vặt cho hôn lễ và ngồi đợi cửa gỗ xuất hiện lần nữa.
- -- HẾT CHƯƠNG 191 ---