Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Tình cảm tăng nhiệt


trước sau

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Vân Sơ sống hai mươi mấy năm chưa từng tới ở nông thôn bao giờ. Một chuyến đi đến Trạm gia trang này thực sự khiến cô có đủ trải nghiệm. Hái nấm, bắt cá chạch, nhặt ốc, v.v… Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ đã đem chuyện này làm mấy lần trong hai ngày qua.

Thấy cô chơi hưng phấn như vậy, Trạm Vân Tiêu hợp thời đề nghị quay lại Kinh thành.

"Chúng ta gần như đã chơi hết mọi chỗ trong điền trang rồi. Ở Kinh thành còn rất nhiều nơi thú vị, để ta đưa ngươi du ngoạn bốn phía vui chơi nhé".

Vân Sơ cúi đầu suy nghĩ một lát. Quả thật, cô còn chưa từng dạo qua Kinh thành bao giờ, vì vậy cô nói: "Được rồi, khi nào chúng ta rời đi?”.

"Bây giờ liền lên đường luôn. Dù sao cũng không có gì để thu dọn. Nếu đi sớm, chúng ta còn có thể tới Mãn Hương Lâu ăn cơm chiều".

"Ai nói không có cái gì để thu dọn, mấy cây nấm của tôi thì sao?". Đó đều là thành quả lao động cô từng chút từng chút nhặt về đấy.

Hôm qua, thê tử quản gia trang đã hầm một con gà với nấm mà Vân Sơ nhặt về. Sau khi nếm qua, cô ngay lập tức hiểu tại sao món gà hầm nấm lại là đại diện cho các món ăn ngon theo công thức miền Bắc. Chỉ vì nó----- quá là ngon. Canh gà thơm phức tràn ngập khắp mũi miệng, thịt nấm dày, mềm và ngon. Canh gà như này, Vân Sơ mở rộng bụng uống liền hai bát cũng không cảm thấy nhiều.

Vân Sơ nhìn thấy thê tử quản gia trang lúc nấu món này, phương pháp chế biến rất đơn giản. Chỉ cần xào thịt gà trong dầu rồi thêm nước và nấm vào hầm là xong. Sự đơn giản của món ăn này đã khiến Vân Sơ, sát thủ phòng bếp, cũng cảm thấy không có gì khó và chính bản thân cô cũng có thể làm được.

[ LTH: Tha cho phòng bếp đi Sơ tỷ. Nó có tội tình gì đâu…!! ]

Cô tính toán chờ khi quay trở về sẽ thử thực hành thực tế một phen. Vì vậy những cây nấm đã được phơi khô hay hơi mất nước đã trở thành thổ đặc sản cô nhất định phải mang về cho chuyến đi du hí tới cổ đại lần này.

Nếu không có những cây nấm dại mà cô tự tay hái từng cái về này. Vậy đợi khi cô trở về biết đi đâu kiếm được những cây nấm tốt như thế?

"Ta sẽ không quên. Ta đã để cho người dưới chuyển số nấm đó lên xe ngựa rồi".

Có câu này của anh, Vân Sơ liền an tâm. Sau khi tạm biệt người trong trang, bọn họ liền dẹp đường hồi phủ. Lần này Vân Sơ vẫn ngồi xe ngựa, chỉ là xe ngựa của Trạm phủ tốt hơn nhiều so với xe ngựa người Ngô gia đã thuê ở phủ thành lần trước. Bởi trong xe được trải nệm êm thật dày, nên khi ngồi trong xe không hề cảm thấy choáng chút nào. Bánh xe của cỗ xe được dùng đinh đóng da lên giúp giảm đáng kể sự rung động do cỗ xe tạo ra.

Vân Sơ tiến lên xoa xoa bộ lông cáo dưới chân, trong lòng lại không khỏi thở dài: Quả nhiên! Mặc kệ ở nơi nào, dù điều kiện sống có thiếu thốn bao nhiêu thì phần lớn những người sinh hoạt ở phía trên đều là người biết hưởng thụ nhất.

Chỉ là dù trong nội tâm cô nghĩ như vậy, nhưng khi Trạm Vân Tiêu mang theo cô cùng hưởng thụ, cô cũng không cự tuyệt. Tới tối, hai người ở Mãn Hương Lâu ăn bữa cơm tối muộn.

Vốn dĩ Vân Sơ còn lo lắng mình không hiểu các món ăn cổ đại nên sẽ không thể gọi đồ ăn. Nhưng sau đó cô nhận ra rằng mình đã suy nghĩ nhiều. Bởi Trạm Vân Tiêu làm khách quen ở đây, nên khi anh vừa ngồi xuống liền thuần thục gọi vài ba món ăn.

Hắn đoạt lấy ấm trà trong tay tiểu nhị, vừa hơi cúi châm trà cho Vân Sơ vừa nói: "Ta gọi đều là chiêu bài của tửu lâu này, ngươi nhất định phải nếm thử đấy".

Vân Sơ nhìn chén trà trước mặt mình, khẽ cười nói: "Cho dù anh không nói, tôi cũng muốn nếm thử cơ hội khó có được này".

Trong nội tâm cô hiểu rõ bây giờ giữa mình và Trạm Vân Tiêu có chút mập mờ. Nếu muốn lý trí, cô hẳn nên chủ động kéo ra khoảng cách giữa hai người. Nhưng không biết vì sao, sau khi trải qua mấy ngày ở chung, sự ôn nhu, quan tâm săn sóc lại chiếu cố cô mọi lúc của Trạm Vân Tiêu đã khiến cô không nỡ nói ra lời cự tuyệt.

Quan hệ giữa bọn họ đã lặng lẽ thay đổi vào đêm cô say rượu.

Trạm Vân Tiêu cũng nhận ra loại biến hóa này. Hắn cẩn thận gỡ xương cá rồi nhẹ nhàng đẩy nó tới trước mặt Vân Sơ. Nhìn cái đĩa trước mặt, cả người Vân Sơ sững sờ.

Thấy cô không động, Trạm Vân Tiêu lên tiếng thúc giục: "Nhanh ăn đi, lúc ta gỡ xương cá rất cẩn thận, cam đoan không để lọt cái nào".

Vân Sơ vừa ngước mắt lên liền thấy vẻ mặt đầy quan tâm của anh, cô há miệng nhưng lại vẫn nói không ra lời cự tuyệt. Do đó dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, cô đưa tay di chuyển cái đĩa tới trước mặt rồi cúi đầu hưởng dụng từng miếng thịt cá đã được lọc sẵn.

Thấy cô ăn, Trạm Vân Tiêu liền vui vẻ.

Gặp anh nhìn mình mãi, Vân Sơ ngượng ngùng nhấm nháp miếng cá trong miệng, thấp giọng hỏi: “Món cá này rất ngon, anh cũng nếm thử đi".

Trạm Vân Tiêu nghe lời cầm đũa lên. Đồ ăn của Hương Mãn lâu hắn đã nếm qua rất nhiều lần, tự nhiên biết rõ hương vị ra sao. Nhưng hôm nay không biết là có chuyện gì, hoặc có lẽ do người ngồi đối diện là Vân Sơ nên Trạm Vân Tiêu cảm thấy món cá hôm nay so với thường ngày ăn ngon hơn nhiều.

Lúc họ trở về Trạm phủ sau bữa cơm tối, Trạm Vân Tiêu phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của người gác cổng cùng bọn hạ nhân, trực tiếp dẫn theo Vân Sơ trở về Kình Thương viện.

Trên đường đi, Vân Sơ có chút chần chờ hỏi: "Tôi có phải nên đi gặp mẹ anh không?".

Vân Sơ không phải là một cô gái không hiểu chuyện. Hiện tại cô ở lại Trạm phủ làm khách nhân, về tình về lý cô đều nên đến chào hỏi bà nội và mẹ của Trạm Vân Tiêu một tiếng, vậy mới không mất lễ tiết.

Trạm Vân Tiêu nhìn sắc trời, sau đó lắc đầu: "Hôm nay đã muộn rồi, nếu muốn gặp vậy ngày mai ta đi cùng với ngươi".

Nghe vậy, Vân Sơ nhu thuận gật đầu. Nhưng mới đi không được hai bước cô lại đột nhiên nhớ tới một việc làm cô ảo não đến dậm chân một cái.

"Trời đất! Quên mang đống đồ trang điểm mua cho mẹ anh và các chị dâu anh rồi".

Vân Sơ căn bản không nghĩ tới mình đang ở Khánh thị còn bị cửa gỗ xách về Thanh thành, cho nên những thứ cô mua ở Khánh thị trước đó và cả xe của cô vẫn còn đặt ở Khánh thị. Còn cả túi xách cô đeo khi đi ra ngoài đêm đó cũng rơi trên ghế sô pha của quán bar nữa. Không biết hai người Đường Lôi có nhìn thấy không, chỉ hy vọng họ sẽ mang theo túi của cô về.

Trạm Vân Tiêu xua tay không mấy để ý: "Ta còn tưởng rằng là chuyện gì chứ, hóa ra là cái này. Mấy thứ đó sau này ngươi đưa cho ta sau cũng được".

Đạo lý thì đạo lý, nhưng Vân Sơ ít
nhiều vẫn có chút tiếc hận: "Tuy rằng sau này đưa cho anh sau cũng không sao, nhưng tôi vẫn cảm thấy đáng tiếc. Anh không biết, cây trâm ngọc lần trước anh đưa tôi tôi đã bán nó rồi, cây trâm ấy bán được rất nhiều tiền đấy. Vì vậy khi mua mỹ phẩm tôi cũng mua rất nhiều, ngoài mỹ phẩm dưỡng da mà anh muốn, tôi còn mua rất nhiều đồ trang điểm. Không nói cái khác, chỉ riêng son môi tôi đã mua tới hai, ba mươi thỏi".

"Tôi nói anh nghe, chờ lúc dì nhìn thấy mấy thứ đó khẳng định sẽ cực kỳ vui vẻ. Bởi không có người phụ nữ nào lại không thích mỹ phẩm và son môi cả".

Vân Sơ nói nhiều như vậy, nhưng Trạm Vân Tiêu lại chỉ quan tâm một vấn đề. Hắn kinh ngạc hỏi: "Ngươi bán cây trâm rồi hả?".

"Đúng vậy, ngày thường tôi không thường buộc tóc nên giữ lại cũng vô dụng". Nói đến đây, Vân Sơ mới chú ý đến vẻ mặt của Trạm Vân Tiêu có chút kỳ quái. Cô do dự hỏi: "Chẳng…..chẳng lẽ cây trâm kia không thể bán sao? Nếu không bán được, tôi, tôi lại mua lại nó".

Thấy vẻ mặt căng thẳng của Vân Sơ, Trạm Vân Tiêu ở trong lòng yên lặng thở dài: "Không sao, bán thì bán đi, đợi sau này ta tìm cho ngươi cái tốt hơn".

Trạm Vân Tiêu nghĩ trong lòng. Nếu nàng đã bán mất cây trâm, vậy hắn không cần tất yếu nói cho nàng biết, cây trâm này vốn là vật hắn muốn dành cho thê tử của hắn và trên đời này chỉ có duy nhất một chiếc. Thôi, cũng chỉ là một cây trâm ngọc mà thôi, sau này hắn lại từ từ tìm một cái khác là được, sẽ có ngày hắn tìm được một cái tốt hơn cho nàng.

Trạm Vân Tiêu trầm mặc một hồi lâu, vẫn là không nhịn được nhắc nhở: "Nếu sau này ngươi muốn bán đồ thì nhớ bán trang sức làm bằng vàng bạc thôi, còn mấy cái làm từ ngọc có thể giữ lại thì vẫn nên giữ lại thì tốt hơn".

Hộp trang sức trước đó hắn đưa cho Vân Sơ có mấy món chế từ ngọc thạch, đây chính là những thứ hắn muốn dành cho thê tử mình. Hắn sợ nếu hắn không nhắc nhở nàng thì sau này nàng sẽ ngốc ngốc bán mấy thứ đó. Phải biết, bất kỳ một thứ nào trong hộp gỗ đó xách ra ngoài đều có thể làm thành bảo vật gia truyền.

Hắn sợ nếu không nói ra câu này, đợi lúc quay đầu nhìn lại thì Vân Sơ đã bán hết đồ rồi. Như vậy, hai người họ sẽ không thể để lại thứ gì quý giá cho con cháu họ sau này.

[ LTH: Con cháu? Anh tôi tính xa thế…!! ]

Bởi những loại trang sức làm bằng ngọc trong phủ tướng quân cộng hết lại cũng không có nhiều. Mà Tần thị từ sớm đã phân cho ba huynh đệ bọn họ mỗi người một phần, vì vậy bán một món chính là ít đi một món.

Nghe Trạm Vân Tiêu nói, Vân Sơ không khỏi ai thán trong lòng: Quả nhiên cây trâm ngọc kia đặc biệt hơn, nếu không anh ấy sẽ không đặc biệt nói một câu như vậy.

Lúc này cô không khỏi bắt đầu may mắn, còn may trước đó ông chủ Trần muốn mua vòng ngọc, cô đã vững vàng không bán. Nếu không Trạm Vân Tiêu chắc chắn sẽ đau lòng gấp đôi.

Hôm nay, Vân Sơ không cần nửa lúng túng khó xử ngủ trong phòng Trạm Vân Tiêu nữa. Bởi trước lúc rời phủ, Trạm Vân Tiêu đã dặn hạ nhân thu thập gian phòng bên cạnh nên bây giờ trong phòng đều có sẵn giường chiếu, đệm chăn và tất cả đều là đồ mới. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy Vân Sơ sẽ nghỉ ngơi trong căn phòng này tới khi cánh cửa gỗ xuất hiện.

Là một nơi ở tạm thời, căn phòng này được sắp xếp rất dụng tâm.

Thấy Vân Sơ hài lòng, Trạm Vân Tiêu cũng yên tâm. Hắn không ngờ khả năng thích ứng của nàng lại mạnh như vậy. Ban đầu hắn còn lo lắng Vân Sơ ở sẽ không quen.

Giải quyết xong vấn đề chỗ ở, chính là vấn đề cơ bản của sinh hoạt thường ngày. Hắn nói: "Một lát nữa ta sẽ cử hai nha hoàn tới đây hầu hạ ngươi ăn ở".

Nghe anh nói, Vân Sơ vội vàng mở miệng nói: "Cái đó, không cần hai người đâu, một người là đủ rồi. Tôi cảm thấy em gái lần trước chải đầu cho tôi rất tốt".  

Vân Sơ tuy rằng muốn tự lực cánh sinh, nhưng Trạm phủ quá lớn mà cô lại chưa quen cuộc sống nơi đây. Dựa vào chính mình thì nói thật, cô sẽ không thể dạo chơi thoải mái được. Cũng tỷ như hiện tại, cô ở Trạm gia trang quậy hai ngày ra một thân mồ hôi, hiện tại điều mong muốn duy nhất của cô là có một chậu nước để tắm rửa. Nhưng loại chuyện này cô lại khó nói với Trạm Vân Tiêu.

Vả lại cô không biết mình còn phải ở chỗ này bao lâu, nên cô không thể mãi làm phiền Trạm Vân Tiêu đủ thứ chuyện lớn nhỏ trong tương lai được. Dưới nhiều suy xét, cô thấy thực sự cần một cô gái ở bên người giúp cô giải quyết một vài vấn đề.

Nghe nàng nói chỉ cần một nha hoàn, Trạm Vân Tiêu không cố chấp cứng rắn muốn nhét hai người nữa. Hắn đi qua chỗ Vân Sơ nhiều lần nên biết suy nghĩ của nàng hoàn toàn khác với bọn hắn. Nếu để nàng yên tâm thoải mái sai sử hạ nhân trong phủ, căn bản không có cách nào.

Lục Ti là nha hoàn thiếp thân của mẫu thân, làm việc nói chuyện đều rất cẩn thận lại thoả đáng. Cộng thêm nàng ta ở trong phủ hơi có chút uy nghiêm, cho nên Vân Sơ điểm danh muốn nàng hầu hạ cũng không tệ, có thể tiết kiệm không ít tâm tư.

"Không có vấn đề, ta sẽ tới chủ viện mượn người, ngươi ở lại đây chờ một một lát".

Dứt lời, Trạm Vân Tiêu rời đi. Sau khi anh đi, Vân Sơ không đợi ở trong phòng mà cô đi sang phòng bên cạnh. Cô qua đây để cầm về số quần áo và giày trước đó đã thay. Phong cách quần áo và giày này không thể để những người khác trông thấy trừ Trạm Vân Tiêu.

Vân Sơ tìm được một chiếc áo ngoài ở trong tủ trong phòng, cô bọc quần áo và giày của mình lại rồi nhét xuống gầm giường.  

- -- HẾT CHƯƠNG 63 ---

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện