Phải, phải.
Hai vị có chuyện gì ra ngoài giải quyết.
Long phu nhân cần thời gian an tĩnh - vị bác sĩ nói.
Bầu không khí căng thẳng vẫn diễn ra, bốn con mắt nảy lửa nhìn nhau, tình hình càng ngày diễn biến trở xấu.
Hai anh em nhà này vốn cứng đầu không ai nhịn ai, lần này người bước vào sau cánh cửa kia là viện trưởng - Dược Bách Khang.
Dược Bách Khang vốn là bạn chí cốt của ba hắn.
Ông ta bước tới nghiêm nét mặt: "Có thôi ngay đi không ? Hai vị muốn đánh nhau hay cãi nhau phiền ra ngoài để cho bệnh nhân của tôi nghỉ ngơi.
Tôi sẽ không nói lần hai".
Nhìn thấy Dược Bách Khang nghiêm nghị như vậy hai anh em Long Mặc và Long Bắc Yến cũng biết điều mà dừng lại.
Tuy hai anh em nhà này không sợ ai nhưng đối với Dược Bách Khang này có vài phần kính nể bởi xưa kia hai anh em cũng nhận được nhiều sự quan tâm chăm sóc của Dược Bách Khang.
- Tóm lại bây giờ chỉ có một người ở lại - Dược Bách Khang chỉ tay về phía Long Mặc: "Cậu ở lại đi.
Dù sao cũng là phận làm chồng.
Vợ chồng đầu gối tay ấp, cậu nên ở lại với vợ đi".
Long Mặc không trả lời đáp lại bằng một cái gật đầu, còn Long Bắc Yến cảm thấy bất cam như không muốn để hắn ở lại nhưng chẳng còn cách nào khác bởi vì hắn là chồng của Lâm Tiểu Thanh.
Đúng là trêu ngươi thật chứ.
Long Bắc Yến tuy không vừa ý nhưng lại vì Lâm Tiểu Thanh tránh làm phiền cô cùng Á Viêm trở về.
Đợi đến khi hai người họ đi Dược Bách Khang lúc này mới nói: "Đầu vợ cậu bị chấn thương có thể sau này có một số thay đổi nho nhỏ.
Yên tâm, không có mất trí chỉ là tính tình sợ rằng không được tốt thôi".
Hắn nhíu mày: "Vậy là sao ?".
Dược Bách Khang tặc lưỡi: "Về sau cậu sẽ biết.
Với lại cô ấy là vợ cậu, tôi thấy hình như cậu lại thấy khó chịu thì phải".
Hắn không nói gì bởi Dược Bách Khang nói đúng, hắn rất khó chịu khi phải bị ép buộc cưới Lâm Tiểu Thanh.
Hắn chưa bao giờ quan tâm đ ến người con gái này, cưới cô chỉ là cưới chạy bầu mà thôi.
Dược Bách Khang thấy hắn đăm chiêu vỗ vai Long Mặc mà khuyên: "Dù cậu có thương cô ấy hay không dẫu sao cô ấy cũng đang mang thai con cậu, đừng nên khó chịu khi phụ nữ mang thai, họ rất dễ nhạy cảm.
Đừng nên nóng giận vô cớ với cô ấy về sau con cậu sẽ không thể nào vui vẻ được.
Nói chung là cô ấy muốn làm gì cứ để cô ấy làm".
Long Mặc hắn rơi vào trầm mặc nhíu mày suy nghĩ điều gì đó rất đắn đo.
Dược Bách Khang thở dài một hơi châm ghẹo: "Ây da, con người đó à, lúc có không biết trân trọng.
Đến lúc mất đi thì lại đi bù đắp thì đến lúc đó người kia không cần điều đó nữa".
Nói xong, Dược Bách Khang dửng dưng chắp tay phía sau rời khỏi phòng bệnh Lâm Tiểu Thanh.
Long Mặc nhìn về Lâm Tiểu Thanh mày chau lại căng thẳng trầm ngâm rất lâu.
Hắn luẩn quẩn suy nghĩ rằng không biết cô sẽ như