Vậy sau này tôi sẽ ở đâu hả ông chủ ?
- Khắc sẽ có.
Cô nôn nóng vậy à ? Hay là đang tìm cách chạy trốn ?
Lâm Tiểu Thanh không dám nói lời nào trước con người mưu mô đáng sợ này.
Không biết ngày tháng sau này của cô sẽ bị tên điên này giày vò như thế nào.
Hắn đứng dậy khỏi ghế đi đên trước mặt cô, cô không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Tay hắn nâng cằm cô lên ánh mắt chạm nhau, đôi mắt đỏ nhìn có vẻ rất điềm thản nhưng với cô như móc câu moi móc tim gan cho con người này nhìn thấu.
- Đừng tìm cách mà đào tẩu nếu không tôi sẽ cho ông già cô bốc hơi vĩnh viễn cùng đấy.
- Tôi, tôi biết rồi.
Đứng trước mặt Long Mặc cô chỉ biết cúi đầu, khép nép e sợ.
Hắn rất rất đáng sợ.
- Bản thỏa thuận sẽ được đặt trong két sắt để đảm bảo tôn trọng công bằng cả hai bên cho nên tôi với cô đặt mật khẩu, tôi hai số đầu cô sẽ là hai số cuối.
Cô gật đầu nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Hắn và cô tới chỗ két sắt để bản hợp đồng vào bên trong rồi đóng cửa két sắt lại, hắn nhấn hai số đầu, cô nhấn hai số cuối không ai được nhìn số của nhau.
Mật khẩu đã được lập hoàn thành.
Ngày hôm sau, Lâm Tiểu Thanh cuối cùng cũng chịu ra khỏi phòng.
Cô đi một vòng quanh dinh thự choáng ngợp với độ đồ sộ to lớn của nó.
Má ơi, giàu dữ vậy.
Cô có kiếm cả đời cũng không nổi một căn nhà tử tế.
Nhìn thấy cô loay hoay chiêm ngưỡng dinh thự, bà vú bước đến bên cô vẫn nụ cười phúc hậu đó nói: "Tôi dẫn cô đi xem một vòng dinh thự nhé".
Cái trí tò mò trỗi dậy liền đồng ý ngay.
Bà vú dẫn cô đi một vòng quanh dinh thự cả sân vườn cũng áng chừng cả ngàn mét vuông chứ không ít gì.
Dinh thự khoác màu trắng, cao đồ sộ ba tầng, giờ mới có thể nhìn rõ được cũng phải khâm phục độ chịu chơi của tên cặn bã này.
Giàu nó khác.
Lúc này Long Mặc đang họp trong phòng, sắc mặt ai ai cũng không ổn.
Đương nhiên là không ổn rồi, doanh thu có phần giảm sút hơn trước điều này khiến Long Mặc rất tức giận nhưng hắn không bộc lộ vẻ tức giận đó, điều mà làm cho các vị cổ đông ngồi đây sợ hãi đó chính là uy lực của hắn.
Cả căn phòng im bặt không ai dám nói tiếng nào, tuy dù ở trong phòng nhiệt độ ngoài trời đang là mùa hè nhưng có cảm giác một luông không khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Hắn lạnh lẽo nói: "Giải thích ?".
Cả phòng lặng thinh.
- Không giải thích được à ? Vậy thì cắt nửa lương của những người đang ngồi có mặt ở đây.
Tôi trả tiền cho các người mà làm ăn như vậy thà tôi đem đi đốt còn hơn.
Một đám vô dụng.
Cả phòng cúi gằm mặt không ai dám nhìn hắn để mặc hắn mắng chửi.
Long Mặc đan tay đặt lên bàn đưa mắt nhìn từng người một: "Nghe rõ đây, tôi muốn thấy tháng sau phải có thay đổi.
Nếu không thì đám các người tôi cho cút hết, hiểu chưa ?".
- Hiểu, hiểu rồi ạ - Cả phòng đồng thanh.
- Tan họp.
Tất cả đứng dậy giải tán nhanh trước khi bắt sống ai đó mà xả giận.
Hắn tựa lưng vào thành ghế thở dài nặng nề.
Hắn trở về phòng làm việc của mình, gác chân lên bàn, châm một điếu thuốc.
Á Viêm từ ngoài đi vào: "Ông chủ, bên thị trường Nga có biến động, anh nên xem qua đi".
Á Viêm đưa ipad cho Long Mặc, hắn coi qua tình hình.
- Gần đây có người phá đám vụ làm ăn của chúng ta, tôi đã cho người đi điều tra nhưng tên này khó có thể bắt được.
Long Mặc đáp ipad lên bàn, điềm thản nói: "Vậy dùng kế đi, để hắn tự chui đầu vào rọ, làm hắn từ kẻ đi săn trở thành con mồi, tóm gọn hắn một lần".
- Tôi hiểu rồi ông chủ.
Á Viêm định quay đi nhưng chợt nhớ ra có việc chưa báo cáo: "À, phải rồi ông chủ, tiểu thư sắp về rồi".
- Đá nó ra chỗ khác đi, đừng để nó ở dinh thự làm tôi phiền toái.
- Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp chỗ cho Long tiểu thư.
Hắn trở về nhà thấy Lâm Tiểu Thanh lẽo đẽo theo sau bà vú chuẩn bị đồ đạc cho vào chiếc ba lo để dọn sang nơi mới.
Nhìn thấy hắn cả hai dừng lại công việc của mình đứng dậy cúi chào hắn.
Hắn nói với bà vú: "Bà đi ra ngoài đi".
Bà vú lập tức đi ra để lại Lâm Tiểu Thanh đối mặt với hắn.
Lâm Tiểu Thanh cứ quấn quấn hai ngón tay vào nhau im re ngoan y như cún con.
- Cô vội thế à ?
- À, tôi chỉ đang thu dọn những thứ cần thiết, chuẩn bị tí nào hay tí đó thôi.
Chiều nay tôi chuyển sang đó ngay được không ?
Long Mặc nhướn mày: "Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây sao ?".
-Tôi vẫn ở dưới tầm mắt của anh, tôi chỉ xin anh đừng làm hại ba tôi, là một thỉnh cầu, có được không ?
- Cô Lâm hình như có hơi đòi hỏi rồi.
Lâm Tiểu Thanh rối rít: "Không, không.
Đó là thỉnh cầu không phải đòi hỏi, Tôi van nài cầu xin anh đấy".
Hắn im lặng không trả lời cô bước vài bước hướng ra cửa để lại một câu: "Chiều nay chuyển sang đấy".
Lời vừa dứt hắn đi mất dạng, hắn không thèm đoái hoài lời van xin của cô.
Lâm Tiểu Thanh sụp đổ tinh thần, cô ôm gối mà dưng dưng nước mắt, cô nhớ