Hắn chuyển ánh mắt nhìn cô ngờ vực thăm dò bất tin tưởng tra khảo: "Cô nhớ nó à ?".
Lâm Tiểu Thanh cũng không chối bỏ nói: "Ừm, đương nhiên nhớ.
Dẫu sao trong Long gia chỉ có Long Bắc Yến tôi có thể tin tưởng một chút".
Long Mặc hắn lại thấy không vui khi cô nhắc đến em gái tốt bụng của mình.
Hắn nói trong khiêu khích: "Vốn dĩ hôm nay tôi muốn tặng cô một món quà lớn.
Nhưng mà thái độ của cô như thế này có lẽ tôi nên xem xét lại".
Lâm Tiểu Thanh lại quá thừa hiểu hắn.
Hắn chưa bao giờ tốt với cô, ngay cả phòng ngủ đến cả cái giường hắn còn tranh với bà bầu như cô thì nói gì quà hắn tặng.
Lâm Tiểu Thanh hờ hững nói: "Quà gì ?".
Hắn nhìn cô nói như mình đã nắm được thóp của cô trong lòng bàn tay: "Điều mà cô mong muốn nhất".
Lâm Tiểu Thanh ngu ngơ lẩm nhẩm câu nói của hắn trong miệng rồi sực tỉnh.
Lẽ nào là sự thật.
Hắn muốn dành cho cô điều bất ngờ này sao ?
Lâm Tiểu Thanh quay sang nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau.
Đôi mắt đỏ của Long Mặc nhìn cô trông như không phải là lừa cô rồi.
Hắn nhìn cô không hề đáng sợ mà lại là ánh mắt trông chờ ở cô một điều gì đó.
Có lẽ là nét mặt kinh ngạc của cô và hắn đã nhìn thấy rồi.
Long Mặc chợt cười rồi nắm nhẹ lấy cằm Lâm Tiểu Thanh, nói: "Cô nghĩ đúng hướng rồi đấy.
Ngồi chắc vào đừng sốc quá".
Hắn nói rồi lại ngồi lại tư thế cũ ung dung.
Còn cô trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Cô mừng đến rớm nước mắt bởi sắp có thể gặp lại ba mình suốt bao tháng này xa cách, van nài hắn mãi hắn cũng không cho mình gặp.
Sợ rằng bản thân cô thay đổi sẽ không còn là Lâm Tiểu Thanh bé bỏng của ông lúc trước, sợ rằng bản thân sẽ làm ông sợ.
Một lúc sau, xe của ba người tiến đến khu bệnh viện thuộc sở hữu của Long Mặc.
Bệnh viện này nhìn rất khang trang, rộng rãi lại còn hiện đại nữa so với các bệnh viện trong thành phố có vẻ xin hơn nhiều.
Cũng đúng thôi.
Bởi Long Mặc hắn là ai kia chứ ?
Hắn dẫn cô bằn qua hành lang đến khu khuôn viên của bệnh viện Long Mặc đột nhiên dừng bước, trỏ tay xuống phía dưới khuôn viên.
Ở đó có vị ý tá đang kể chuyện cho một người cao tuổi ngồi xe lăn.
Ông ấy vẫn rất khỏe mạnh.
Tiếng cười vui vẻ đã từ rất lâu mà cô hằng mong ước được nhìn thấy, cô muốn được nhìn thấy nụ cười hiền hậu của ông, cùng ông ngồi tựa bên mái hiên nhà mỗi tối...!Khoảng thời gian đó thật yên bình biết bao.
Lâm Tiểu Thanh đưa tay lên mặt mình, giọt nước mắt không cầm được mà chảy ra khỏi hốc mắt cô.
Cô nhớ lắm.
Chỉ muốn nhào tới ôm một cái cho thật đã, cho hết nhớ, muốn giãi bày trút tâm sự cùng ba mình nhưng cô lại không đủ can đảm để bước tới.
Cuối cùng cô chỉ có thể ngậm ngùi ngắm ba mình từ xa, ngắm nhìn nụ cười phúc hậu trên gương mặt ông như vậy là đủ.
Long Mặc nhìn cô muốn kéo cô ôm lấy dỗ dành nhưng hắn lại do dự.
Lâm Tiểu Thanh giấu nhẹm tiếng khóc đau lòng xoay gót định bước đi hắn nói: "Không muốn gặp ông ấy à ? Đây chẳng phải điều cô mong ước, điều cô luôn cầu