Hắn khẽ cười một tiếng: "Hay là ngày mai tôi đưa cô đi thăm ba nhỉ ?"
Cô mỉa mai: "Không dám phiền ông chủ Long, tôi có thể tự đi được.
Người bận trăm công nghìn việc như anh nên lo cho sự nghiệp thì hơn".
Hắn khó chịu bực bội: "Cô vẫn ghét tôi phải không ?"
Cô hờ hững: "Không dám ghét".
- Đừng có ngày nào cũng trưng bộ mặt khó chịu đó với tôi.
Lâm Tiểu Thanh quay đầu nhìn hắn, chân mày cô khẽ nhếch lên chưa hiểu chuyện gì: "Tôi có à ?".
- Phải, lúc này, bây giờ.
Vài giây trước nói chọc nói ghẹo vài giây sau đã đổi mặt tức giận khó chịu.
Đàn ông gì mà khó chiều thế ? Con người hắn thật không thể hiểu nổi.
Chắc những kẻ dưới trướng chắc khó sống lắm.
Long Mặc dậm chân ga lao vùn vụt khiến Lâm Tiểu Thanh cười ghẹo nửa miệng, mỉa mai: "Muốn chết nhanh thì lựa xe contener mà đâm chết sẽ nhanh hơn nếu anh không phải người tiếc mạng".
Vậy mà nhởn nhơ không sợ, lại còn đá mày khiêu khích khiến Long Mặc khó chịu nhưng không thể làm gì hơn.
Nói không lại cũng không thể ra tay với cô.
Hắn thấp giọng: "Cô nên cảm thấy mừng vì cô là con gái...".
- Và mang trong mình giọt máu nhà họ Long cho nên không ra tay sát hại được nhỉ ? - Cô chặn họng hắn.
Nộ khí của hắn không thắng nổi sự lãnh đạm của cô đành thôi chẳng cãi qua lại nữa.
Nói với một kẻ thiếu sợ chết như cô cãi cũng chỉ phí lời.
Cô nhìn biểu cảm của hắn chỉ thấy mắc cười nhưng không dám cười lớn thản nhiên nói một câu: "Nói đùa thôi, xin lỗi nhé.
Người như ông chủ Long đây rộng lượng hải hà bỏ qua cho tôi".
Cái ngạo nghễ trong người sinh ra sĩ diện hão, hắn hừ lạnh một tiếng: "Tôi phải chấp nhặt với cô à ?".
Lời nói thốt ra từ miệng của một kẻ có thái độ ***** thượng cao ngạo như hắn chẳng có gì lạ với cô.
Nhưng mà nghe sao mà nó như chữa cháy, đỡ mất mặt mũi vậy ta ? Lâu lâu chọc hắn cũng khiến cô thoải mái hơn.
Cái cảm giác trêu hổ dữ nhưng nó không thể ăn thịt mình lại càng k1ch thích.
Cô che miệng cười nhẹ rồi lấy trong túi xách ra một lọ thuốc đưa cho hắn: "Cầm lấy đi.
Tôi nghe Á Viêm nói dạo này anh căng thẳng nhiều, áp lực trong công việc là chuyện đương nhiên.
Cái này là thực phẩm chức năng trợ giúp thôi, bổ não.
Không có độc đâu".
Lâm Tiểu Thanh đặt lọ thuốc ngay cạnh hắn rồi dựa đầu vào thành ghế khẽ chợp mắt thiếp nhẹ một giấc.
Nghe cô nói khiến trái tim sắt đá kia của hắn có chút dao động.
Long Mặc lặng thinh để cô ngủ chỉ khẽ cười không biết nguyên do.
Đây là cô đang quan tâm hắn hay sao ?
Đưa cô về dinh thự.
Dưới nhà để xe, hắn đã tắt máy đi một lúc nhưng chưa muốn rời khỏi xe.
Lâm Tiểu Thanh cũng chưa tỉnh, có lẽ là quá