Nhìn biểu cảm nhăn nhó nhưng vẫn mang theo vài phần đắc ý của Lục Hàm Chi, cậu vô cùng thông cảm cho tâm trạng của Tô Uyển ngưng hiện giờ.
Dù sao lúc bị Tô Uyển Ngưng chơi một vố, nguyên thân có lẽ cũng rất muốn chửi má nó.
Lục Hàm Chi nằm dưới đất ôm bụng, bịch máu vừa mới lén giấu trong quần áo có vẻ chảy hơi nhiều nên lúc này nhìn cậu khá thảm.
Hình như thấy mình diễn chưa đủ sâu nên cậu run rẩy chỉ ngón tay vào Tô Uyển Ngưng, cắn răng nói: “Ngươi… Ngươi thật độc ác, không hại được A Thiền thì… tới hại thai nhi trong bụng ta.
Tô Uyển ngưng, đồ đàn bà độc ác này!”
Dứt lời, Lục Hàm Chi lăn ra đất ngất xỉu.
Lúc này cả đám cung nữ thái giám vây quanh lại, cho dù Tô Uyển Ngưng có mọc miệng khắp cơ thể cũng không chối nổi.
Nàng ta cạn lời nhìn tên diễn sâu giả bộ bất tỉnh, đối phương ngất thật hay giả, thân là người có tool hack như nàng ta sao có thể không nhìn ra?
Trước mặt nhiều cung nữ thái giám như vậy, nàng ta không thể động vào đối phương được.
Lục Hàm Chi là chính phi của An Vương, nàng ta chỉ là trắc phi của Thái Tử.
Ngay cả khi thân vương thấp hơn Thái Tử một bậc, thân là vợ bé, nàng ta cũng không có khả năng đứng trước mặt vợ cả để diễu võ dương oai.
Tô Uyển Ngưng có vẻ bị dọa sợ thật rồi, ngơ ngác đứng yên tại chỗ không biết làm sao.
Cái tên Lục Hàm Chi này lại muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn vu oan mình hãm hại thai nhi, mình cũng đâu cố ý, hắn có thể làm gì mình?
Chẳng mấy chốc, An Vương và Sở Vương đã chạy tới đây, bên cạnh còn có Lâm Viện phán mang theo một hòm thuốc.
Vũ Văn Mân vừa tới, đám cung nữ thái giám lập tức giải tán sạch.
Hắn lạnh lùng tiến tới: “Sao lại thế này?”
Lâm Viện phán đi trước một bước, nói: “Khoan hãy động vào, để ta nhìn xem.”
Nói xong, hắn đi tới bắt mạch Lục Hàm Chi, sau đó lắc đầu bảo: “Nền đất lạnh lẽo, mau ôm tới Noãn Các của quý phi nương nương, nhanh!”
Vũ Văn Mân tiến lên bế Lục Hàm Chi, khi đi ngang qua Tô Uyển Ngưng thì để lại một câu: “Ta không đánh phụ nữ, gọi Thái Tử đến đây.”
Tô Uyển Ngưng luống cuống, bây giờ nàng ta mới ý thức được bản thân đã bị Lục Hàm Chi tính kế.
Cái tên Lâm Viện phán đó 8/10 là người của Vũ Văn Mân, trong và ngoài cung đều đồn Lâm thần y là đệ tử của y thánh Lạc Hàn Y, vào cung làm Viện phán bởi vì năm đó sư phụ mình từng chịu ơn của Bình công tử.
Hoàng đế cực kỳ tin tưởng hắn, trực tiếp phong thành Viện phán.
Hơn nữa, hắn không chịu để bất cứ ai điều khiển, nếu có người bị bệnh thì cứ tới mời hắn, nhưng còn phải xem hắn có chịu đi hay không.
Trừ phi là vài vị quý nhân trong cung bị bệnh như Hoàng đế, Hoàng Hậu, Thái Hậu, quý phi.
Những người còn lại, hắn không thèm để ý.
Lần trước Quận chúa Chiêu Vân bị động thai, Tô Uyển Ngưng đã nghi ngờ.
Nhưng nàng ta vẫn chưa thể khẳng định rốt cuộc Lâm Viện phán đứng về phe nào.
Hiện tại thấy hắn chạy tới kịp lúc như vậy, chăm sóc Lục Hàm Chi từ trong ra ngoài, rõ ràng là đứng về phía bọn họ.
Điều đáng sợ hơn không phải là Lâm Viện phán đứng về phía bọn họ, mà là tất cả mọi người đều không tin Lâm Viện phán đứng về phía bọn họ.
Bởi vì từ đó đến nay, hắn đều ở phủ Thái Tử.
Hắn tận tâm tận lực bảo vệ thai nhi của Thái Tử phi, chữa trị hai chân cho Lương thị của Thái Tử.
Tất cả mọi người sẽ cảm thấy Lâm Viện phán thuộc đảng Thái Tử.
Thậm chí cả bản thân Thái Tử cũng thấy hắn đứng về phía mình.
Tô Uyển Ngưng nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Còn bị tiểu thái giám bên cạnh Lục Hàm Chi đẩy một phen, khá vô lễ nói: “Xin thứ lỗi Uyển trắc phi, ngài vừa gây ra hoạ, không thể rời đi như vậy được, mời theo nô tài tới Thần Hi Các!”
Tô Uyển Ngưng không còn cách nào nên đành phải đi theo.
Chuyện này vốn dĩ nàng ta không cố ý, hơn nữa Lục Hàm Chi có mang thai không, nàng ta cũng không rõ.
Không lâu sau, Lục Hàm Chi được Vũ Văn Mân ôm tới Noãn Các.
Vũ Văn Mân nhíu mày nhìn Lục Hàm Chi: “Ngươi lại bày trò gì nữa thế?”
Lục Hàm Chi dựa người vào đầu giường, ung dung nói: “Gậy ông đập lưng ông thôi!”
Trong cốt truyện Tô Uyển Ngưng cũng làm như vậy với nguyên thân, phải cho nàng ta nếm trải mùi vị ấy mới được.
Có điều cậu không có tool hack công kích tinh thần giống Tô Uyển Ngưng.
Mục đích cậu làm vậy chỉ có một: thu hồi lệnh bài vào cung của nàng ta, nhưng còn phải phụ thuộc vào quyết định của Hoàng đế.
Nhung quý phi vội vã chạy tới, gương mặt hiện vẻ lo lắng vô cùng, bà vọt thẳng vào Noãn Các la lên: “Sao lại thế này? Hàm nhi sinh non? Đám nô tài các ngươi hầu hạ kiểu gì thế? An Vương phi cao quý như thế nào, sao có thể để kẻ không đứng đắn chạm vào nó?”
Tô Uyển Ngưng đứng ngoài nghe những lời này, sắc mặt hết sức khó coi.
Nhung quý phi lại hỏi: “Là ai đụng vào Hàm nhi?”
Tiểu thái giám lập tức đáp lời: “Bẩm quý phi nương nương, là… trắc phi của Thái Tử.”
Nhung quý phi không hổ là nữ hổ tướng, bà đau lòng liếc nhìn Lục Hàm Chi cả người đầy máu rồi xoay người ra cửa.
Nhìn Tô Uyển Ngưng đứng đằng sau, không nói hai lời đã cho nàng ta một tát.
Tiếng tát lanh lảnh vang vọng khắp Thần Hi Các, mặt Tô Uyển Ngưng bị đánh trật qua một bên, cả một bàn tay hằn rõ dấu trên mặt.
Lục Hàm Chi giả bộ bất tỉnh cũng giật mình, dòm Vũ Văn Mân bên cạnh nuốt nước miếng, giơ ngón tay cái lên: “Mẫu phi quả là… nữ trung hào kiệt.”
Vũ Văn Mân không cho là đúng, này có là gì? Năm đó mẫu phi đánh ta và Đại hoàng huynh còn đánh gãy một cây gậy.
Tiếng gầm của Nhung quý phi vang lên từ trong điện: “Đừng ỷ mình có Thái Tử chống lưng rồi muốn làm gì thì làm ở trong cung.
Ngươi muốn đi thăm hỏi phế Hậu, bổn cung không cản, ngược lại còn mở rộng cửa cho ngươi.
Ngươi có thù với Hàm nhi, tùy ngươi, bổn cung không định quản ân oán cá nhân của các ngươi.
Nhưng trong bụng Hàm nhi chính là huyết mạch hoàng thất, há có thể để cho một trắc phi như ngươi muốn hại là hại?”
Rất hiển nhiên, Tô Uyển Ngưng đã bị một cú tát từ Nhung quý phi làm cho ngu người.
Nàng ta từ trước giờ chưa từng qua lại với Nhung quý phi, cũng không để bà vào mắt.
Trong cung đồn Nhung quý phi là một người dịu dàng rộng lượng, nhã nhặn đoan trang.
Là người đã ở phủ của nguyên Thái Tử bao năm, không ham tranh đoạt, rất khoan dung với người dưới.
Hiện giờ nhìn