Cậu nhớ Vũ Văn Mân muốn điên, sao ngài còn chưa chịu trở lại? Sao cứ muốn đi đánh giặc thế?
Bây giờ ngài có an toàn không? Sẽ không chết đấy chứ? Nếu ngài chết rồi thì ta và A Thiền phải làm sao đây?
Vũ Văn Mân đang đánh giặc ở biên cương không hiểu sao thấy lòng nhói lên, cứ thấy bồn chồn bất an.
Khi nãy nhận được quà Vương phi gửi tới, đáng lẽ hắn phải vui mừng mới đúng, nhưng sao hắn lại thấy bất an như vậy?
Vũ Văn Mân giơ trọng kiếm chém đầu một binh lính phe địch, vẫy lá cờ ở trên lưng ra tín hiệu.
Lục Hàm Chi đã làm cho hắn mấy lá cờ tín hiệu để điều khiển nỏ pháo từ xa.
Sau khi cờ tín hiệu được truyền ra thì tiếng xé gió truyền đến, mũi tên dài bay xẹt qua lấy đi đầu của tướng lĩnh quân địch.
Phe địch đầu tiên im lặng mấy phút rồi lập tức binh bại như núi đổ, rối loạn đội hình, vội vàng rút lui.
Vũ Văn Mân cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, thầm nghĩ không hổ danh là vợ của hắn, nỏ pháo này dùng quá tốt.
Nhưng không hiểu tại sao cảm giác đau âm ỉ kia cứ quanh quẩn trong lòng, mãi vẫn không tan biến.
Sau khi quay về doanh trại, hắn vẫn cảm thấy bất an, vội sai người tới đưa lá thư gửi gắm nỗi nhớ của mình về nhà.
Bây giờ nghĩ lại, Vũ Văn Mân cảm thấy bản thân có hơi vô lý, tự dưng tức giận với Lục Hàm Chi làm gì?
Rõ ràng lúc đó lòng hắn vui gần chết, lại còn cố ý 5 lần 7 lượt không chịu gửi thư nhà cho cậu.
Vũ Văn Mân tự kiểm điểm bản thân, cũng bày tỏ nỗi nhớ của mình với Lục Hàm Chi và A Thiền ở trong thư.
Nhưng mà sau khi gửi thư đi, hắn vẫn cảm thấy bất an.
Cảm giác bất an này lên tới đỉnh điểm khiến hắn không biết nên làm gì cho phải, đành chạy tới chỗ đại doanh của quân địch lấy đầu hai tướng lĩnh của đối phương trở về.
Sau khi trở về mới thấy cả người tốt hơn một chút, quả nhiên chỉ có giết người mới cách tốt nhất để ổn định cảm xúc.
Thật ra từ đời trước hắn đã phát hiện ra chuyện này, nếu không hắn cũng không tới mức giết người thành nghiện như vậy.
Trước khi ra chiến trường, hắn cũng sợ bản thân khát máu quá sẽ không dứt ra được.
Nhưng bây giờ xem ra vẫn ổn, lệ khí mà đời trước không cách nào kiềm chế được, đời này đã có thể thu phóng tự nhiên.
Vũ Văn Mân không biết đây là do Lục Hàm Chi vào đêm đó đã giúp hắn ép xuống.
Cậu vẫn còn nhớ tới việc ở đời trước, bản tính giết chóc của Vũ Văn Mân rất khó đ è xuống được.
Hắn vốn có thể cai trị được Đại Chiêu, nhưng khi đó lý trí đã bị lệ khí ăn mòn.
Thật ra Vũ Văn Mân cũng rất khổ, ngày nào cũng phải cố đè nén sự khát máu, không để cho nó khống chế tâm trí.
Cuối cùng vào trước khi bản thân hoàn toàn phát điên, hắn lựa chọn kết thúc mạng sống của mình.
Vũ Văn Mân nhìn sa bàn, thấy nơi dừng chân của liên minh sáu nước đằng sau bọn họ.
Mặc dù chỉ là sáu nước nhỏ, hơn nữa đều là những nước nhỏ bé eo hẹp, tài nguyên cũng thiếu thốn hơn Đại Chiêu rất nhiều, nhưng nếu gộp lại thì cũng là một vùng lãnh thổ rộng lớn.
Ai mà biết có bao nhiêu quan viên của Đại Chiêu tham gia vào việc b án nước?
Dù mức độ khác nhau, nhưng trong mắt Vũ Văn Mân thì kẻ b án nước đều nên bị tiêu diệt sạch sẽ.
Bây giờ nghĩ lại, có vài thứ đúng là nên hành động rồi.
Vũ Văn Mân đặt cờ lên thủ đô của sáu nước này, hắn cảm thấy cách tốt nhất để diệt trừ hậu hoạn chính là thâu tóm tất cả một lượt.
Có nỏ Bát Ngưu của Vương phi ở đây, hắn còn sợ gì nữa?
Lục Hàm Chi đang ở kinh thành thì như mất nửa cái mạng, nằm liệt trên giường.
Lâm thần y ở bên cạnh trò chuyện với nhị tẩu Vũ Văn Giác của cậu.
Vũ Văn Giác có chút ngại ngùng, vội vàng hắng giọng: “Cái đó… Hàm Nhi, nếu đệ có gì muốn nói thì cứ nói ra, đừng nghẹn một mình như vậy!”
Lâm thần y cũng hiếm thấy mà cúi thấp đầu, vội vàng nói: “Lục huynh, chuyện này… Cũng không thể hoàn toàn trách Lâm mỗ được.
Thuốc tránh thai bình thường cho tiểu lang quân dùng là có thể tránh được, có lẽ việc này là do huynh và Vương gia thiên phú dị bẩm, khác hẳn người thường chăng!”
Lục Hàm Chi cười ha ha hai tiếng, thầm nghĩ ý hắn là do X dịch của Vũ Văn Mân có sức sống quá mạnh đấy à?
Mà nhớ đến số lượng con cháu đáng sợ giống như quân đội của nhà Vũ Văn… Hình như đều là bách phát bách trúng, cứ nhìn đám người bọn họ là biết, sinh khỏe ghê!
Vũ Văn Giác thẳng lưng nói: “Ừm… Thật ra đây cũng không phải chuyện gì xấu.
Đệ cũng có thể sinh thêm một đệ đệ để chơi cùng A Thiền mà? Thử nghĩ đi, con cháu đầy đàn là phúc đó!”
Lục Hàm Chi buồn bực, rất khó tin nổi bây giờ trong bụng mình đang có một em bé.
A Thiền là đứa con hời của cậu.
Nhưng bảo cậu tự mang thai thì đúng là cần phải có can đảm rất lớn.
Lục Hàm Chi chỉ cảm thấy đầu “ong ong”, cậu xoa huyệt thái dương, hít sâu một hơi nói: “Lỡ sinh con gái thì sao?”
Vũ Văn Giác cũng rất xấu hổ, tiểu lang quân rất ít khi sinh ra con gái, nhưng không phải là không thể.
“Nếu… Nếu là bé gái thì cũng tốt mà! Nhà Vũ Văn chúng ta có rất ít nữ.
Trong đám con cháu thế hệ này thì chỉ có mỗi quận chúa Chiêu Vân, nếu bé gái được sinh ra thì sẽ nhận được hết sự cưng chiều rồi.”
Lục Hàm Chi lại thấy đầu mình càng đau hơn.
Cậu đã nói sao dạo gần đây mình ăn gì cũng thấy buồn nôn, còn thấy eo giống như mập ra.
Hóa ra là vì mang thai?
Đơn giản thế thôi à?
Lần này dính chưởng chắc là vào đêm trước khi Vũ Văn Mân rời đi, có lẽ lúc ấy hiệu lực của thuốc tránh thai đã chẳng còn bao nhiêu.
Hôm đó Lục Hàm Chi và Vũ Văn Mân rất phóng túng, bum ba là bum ít nhất 3 hiệp.
Cậu chỉ muốn để hắn được thỏa lòng trước khi rời đi, ai mà biết được lại khiến bản thân sưng bụng.
Lục Hàm Chi hít sâu: “Nhị tẩu, có đau không?”
Vũ Văn Giác: “Cái… Cái gì?”
Lục Hàm Chi: “Thì… mang thai có đau không ấy?”
Vũ Văn Giác cười: “Đương nhiên là không rồi.
Mang thai thì sao mà đau được.
Ặc… Có điều, vào ba tháng đầu tiên khi ta mang thai, tình huống của cái thai vẫn luôn bất ổn, còn có dấu hiệu sinh non.
Vậy nên… Chắc là cũng đau, nhưng mà bình thường sẽ không đau.”
Vũ Văn Giác còn bổ sung: “Lúc sinh thì chắc chắn phải đau rồi, cho dù là phụ nữ hay là tiểu lang quân sinh con thì đều phải dạo Quỷ Môn Quan một lần.”
Lục Hàm Chi khoát tay, chuyện này cậu biết.
Vũ Văn Giác sợ cậu có áp lực tâm lý, tiếp tục nói: “Có điều đệ cũng từng sinh A Thiền rồi mà, nhất định là có kinh nghiệm.
Tiêu lang quân từng sinh con một lần thì khi sinh lần hai sẽ không quá đau đâu.
Hơn nữa còn có Lâm thần y ở đây, hắn sẽ đỡ đẻ cho đệ.”
Chuyện này thì Lục Hàm Chi tin, bởi vì Lâm thần y còn có thuốc gây tê.
Cũng không biết hắn có thể gây tê cục bộ được không, nếu như không được thì tới lúc đó cậu vào khu mua sắm đổi thuốc mê cũng được.
Chuyện tới nước này, dù cậu có tiếp tục ủ rũ cũng không thể thay đổi được.
Lỡ rồi, cũng không thể bỏ cái thai này được.
Nạo thai ở cổ đại nhất định sẽ gây chết người, hơn nữa nếu như làm không sạch sẽ thì lại càng