Đêm đó, Lục Hàm Chi lặng lẽ rời khỏi kinh thành, được Thái Hậu hộ tống ra khỏi cửa thành phía Tây.
Lục Hàm Chi vô cùng cảm động, cậu đứng dưới xe ngựa, chắp tay cúi đầu với Thái Hậu để bày tỏ lòng biết ơn.
Thái Hậu lắc đầu nói: “Chuyến đi này nguy hiểm, con tự mình bảo trọng.”
Lục Hàm Chi không rời đi ngay lập tức, thay vào đó hỏi: “Thái Hậu, con rất tò mò, người… tại sao lại giúp con?”
Không chỉ giúp mà còn đích thân đưa cậu ra khỏi thành.
Thái Hậu nhìn cậu hồi lâu, ngay lúc Lục Hàm Chi cho rằng bà không muốn nói thì chợt nghe Thái Hậu lên tiếng: “Ta nghĩ… con có thể tiếp tục kéo dài vận may của Đại Chiêu.”
Lục Hàm Chi nhíu mày, nhưng Thái Hậu đã hạ rèm xe ngựa xuống rồi về cung.
Cậu cúi đầu suy nghĩ, vừa rồi Thái Hậu có ý gì? Vận may của Đại Chiêu sắp kết thúc sao? Hay là Thái Hậu nghe Khâm Thiên Giám đoán cái gì rồi?
Hòa Minh ra khỏi nơi ẩn náu rồi hành lễ với Lục Hàm Chi, bên cạnh hắn còn có một nhóm tùy tùng đi theo.
Xe ngựa đợi ở đây đã lâu, là do Vũ Văn Giác chuẩn bị.
Hòa Minh hỏi: “Thiếu gia, xuất phát luôn ạ?”
Lục Hàm Chi gật đầu, xoay người lên xe ngựa.
Trong xe ngựa là Ẩn Nhất, hiếm khi hắn không mặc y phục dạ hành nhưng vẫn đeo mặt nạ.
Lục Hàm Chi hỏi: “Sao hôm nay ngươi không ẩn thân?”
Ẩn Nhất là người hào hiệp, cũng là một mỹ nam nhẹ nhàng.
Ẩn Nhất đáp: “Sở Vương dặn ta bảo vệ ngài.”
Lục Hàm Chi đáp: “Ừm, được rồi! Vậy chúng ta xuất phát.”
Hòa Minh đánh xe, tùy tùng phía sau đều leo lên ngựa.
Lục Hàm Chi lên xe bèn ngậm ô mai chua mà Lâm thần y đưa cho cậu, có thể giảm bớt cảm giác buồn nôn.
Hành tung chuyến đi này của cậu được giữ bí mật, trên người chỉ mang theo lệnh bài của Nhung quý phi.
Cũng may Hòa Minh dẫn theo một nhóm tùy tùng, còn có Ẩn Nhất bên cạnh bảo vệ nên chuyến đi này có thể đảm bảo an toàn.
Trong cốt truyện gốc Ẩn Nhất cũng có tên, không phải cậu khoe khoang chứ về mặt chiến đấu solo thì hắn là vô đối, ngoại trừ Vũ Văn Mân.
Chỉ là cậu rời đi thì kinh thành phải giao cho một mình nhị tẩu.
Cho dù cưỡi ngựa với tốc độ nhanh nhất thì chuyến đi này cũng phải đi ít nhất bảy ngày.
Trừ phi đi thâu đêm mới có thể đến trước hai ngày.
Nhưng người chịu được, còn ngựa sao mà chịu đựng nổi.
Có Thái Hậu chống lưng, cậu còn hẳn nửa tháng tự do.
Thái Hậu nói có thể chống đỡ cho cậu 20 ngày, nhưng trong 20 ngày này, cậu nhất định phải trở về.
Dù có là Thái Hậu, nhưng nếu hơn một tháng mà không chịu gặp Hoàng đế thì cũng khó giải thích lắm.
Suốt chặng đường Lục Hàm Chi luôn báo tin bình an về.
Chim bồ câu của Vũ Văn Giác cũng bay theo, sợ xảy ra bất trắc.
Tại Ngự cũng sẽ báo cáo tình hình trong kinh cho cậu biết, trước khi đi cậu đã đưa cho Tại Ngự bản vẽ thiết kế dầu hỏa và đuốc, không biết hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của giai đoạn thứ năm trong nửa tháng hay không.
Cậu cũng đưa quá trình chế tạo thỏi mực Duyên Xuyên cho Vũ Văn Giác, Nhị tẩu là người tao nhã và cũng từng tự tay chế tạo mực, hy vọng nhị tẩu có thể chế ra được mực in.
Quy trình sản xuất mực thông phổ biến ở Đại Chiêu gần giống với quy trình sản xuất mực in.
Xe ngựa như một chiếc thuyền nhỏ, đi từ phía tây kinh thành đến biên giới phía tây.
Ở phía sau xe ngựa, một loạt súng phun lửa dưới sự hộ tống của Hàm Ký Tiêu Cục rải rác ở phía sau.
Chuyện Lục Hàm Chi bị Thái Hậu bắt ở lại chép kinh Phật cũng lan truyền trong kinh thành.
Khi truyền đến tai Tô Uyển Ngưng, ngay cả nàng ta cũng không thăm dò được cậu định làm gì.
Nàng ta nhíu mày hỏi nha hoàn thân cận bên cạnh: “Là Thái Hậu tự mình hạ lệnh?”
Nha hoàn đáp: “Vâng, tin tức từ trong cung đúng là như vậy.”
Tô Uyển Ngưng trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Lạ thật, hắn bị Thái Hậu giữ lại nhưng không từ chối?”
Nha hoàn phân tích: “Thái Hậu có thân phận gì chứ, đừng nói là Vương phi, cho dù là Hoàng Hậu mà bị bắt ở lại chép kinh Phật thì cũng phải nghe thôi ạ!”
Tô Uyển Ngưng nói: “Hừ… đến trời cũng giúp ta.”
Lục Hàm Chi bị giữ lại trong cung, đây không phải là thời điểm tốt để nàng ta hành động sao?
Xem ra phải tự mình đến phủ An Vương một chuyến.
Không biết phủ An Vương không có Lục Hàm Chi thì sẽ vững như thành đồng giống trước kia hay chỉ là cái thùng rỗng.
Nghe nói bảo bối A Thiền của Lục Hàm Chi không bị Thái Hậu giữ lại.
Về phần Vũ Văn Giác, bản thân hắn ta đã mang thai bảy tám tháng thì sao còn lo cho người khác được nữa?
Có điều Tô Uyển Ngưng không biết, Sở Vương điện hạ của chúng ta đã mang thai sắp tròn 9 tháng rồi.
Tính ra là đã đủ tháng, chẳng qua hắn ta vẫn luôn cố giữ không sinh ngay, Lâm thần y cũng theo dõi từng tí để bảo đảm đứa bé khỏe mạnh.
Dựa theo tình hình hiện tại thì kiên trì đến khi Lục Hàm Chi trở về vẫn được.
Tô Uyển Ngưng lại hỏi: “Tình hình bên Chiêu Vân sao rồi?”
Nha hoàn đáp: “Thái tử điện hạ… Gần đây vẫn ở Vân Khởi Cư, dù sao quận chúa Chiêu Vân vừa mới sinh tiểu Thế Tử, Trưởng công chúa điện hạ cũng ở đây, hẳn là Thái Tử phải làm bộ cho bà ta xem.”
Nói đến đây, Tô Uyển Ngưng có chút tức giận.
Thân phận này của nàng ta chung quy vẫn quá thấp kém.
Có Thái Tử phi Chiêu Vân ở đây, Tô Uyển Ngưng chỉ là một thị thiếp mà thôi.
Quá nhiều biến số, Tô Uyển Ngưng không biết tại sao biến số Chiêu Vân này lại đột nhiên xuất hiện trong cốt truyện chính của nàng ta.
Rõ ràng nàng ta kết bạn với Chiêu Vân là để ngáng chân Lục Hàm Chi, sao lại thành tự khiêng đá đập chân mình?
Tô Uyển Ngưng hít sâu một hơi, liên tiếp thất bại khiến nàng ta có chút nóng nảy.
Nhưng nàng ta cũng biết càng nôn nóng thì càng dễ làm hỏng việc quan trọng.
Vũ Văn Minh Cực đã bắt đầu chiến đấu, nàng ta không được gây thêm rắc rối gì nữa.
Chờ Vũ Văn Mân chết cũng không muộn, chỉ cần hắn chết hoặc là Lục Hàm Chi chết, hoặc là con của bọn họ chết, cốt truyện chính của mình sẽ không đi lệch hướng.
Biên giới phía Tây, Vũ Văn Mân cảm thấy gần đây quá mức yên tĩnh.
Liên minh sáu nước bỗng nhiên ở ẩn, vừa không thấy đánh cũng không thấy luyện binh, càng không phát hiện ra bất kỳ mật thám nào.
Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi nhìn ra xa, cực kỳ khó hiểu.
Gần đây Lục Húc Chi có chút sốt ruột: “Muốn chiến hay hàng thì phải nói một câu chứ! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta phải đánh trận này trong một năm sao?”
Đến lúc đó con của mình đã biết gọi cha luôn rồi!
Vũ Văn Mân nhìn khói bốc lên từ trận doanh bên địch, nói: “Chớ vội, thăm dò lần nữa.”
Lục Húc Chi nhìn