Vũ Văn Giác gật đầu: “Tên A Mãnh cũng hay lắm, hy vọng thằng bé lớn lên có thể giống như nhị ca của đệ, dũng mãnh vô song.”
Lục Húc Chi nói: “Ta ngược lại không có yêu cầu gì, chỉ mong bé có thể hiếu thảo hiểu chuyện, cả đời vô lo.”
Nếu không phải vì Vũ Văn Giác, Lục Húc Chi đã có thể làm một người sống bình yên tự tại.
Tình yêu có đôi khi làm cho người ta mê muội, cũng làm cho người ta mừng như điên.
Thế cục kinh thành vô cùng hiểm nguy, Lục Húc Chi không ở phủ An thân vương quá lâu. Hắn và Vũ Văn Mân giao hẹn với nhau, một người tiếp nhận bố trí của Vũ Văn Giác ở kinh thành, một người ứng đối ở ngoại ô.
Trước khi đi, Lục Húc Chi hôn vào trán của Vũ Văn Giác và A Mãnh, nói: “Hai người cứ ở trong phủ đừng đi đâu cả, trong phủ có thân binh và ám vệ, họ sẽ bảo vệ hai người, mấy ngày nay trong kinh thành sẽ xảy ra chuyện lớn, không có việc gì thì cố gắng đừng ra ngoài.”
Hai câu cuối cùng là nói cho Lục Hàm Chi nghe.
Lục Hàm Chi hiếm khi chịu nghe lời, thuận miệng nói: “Nhị ca yên tâm, mấy ngày nay đệ sẽ ở yên trong phủ.”
Hơn nữa cậu còn lắp đặt một súng phun lửa trên chòi gác của bức tường trong sân viện, nếu có kẻ dám trèo tường thì chắc chắn sẽ bị nướng chín.
Lục Húc Chi gật đầu: “Ta đi trước, các đệ tuyệt đối phải cẩn thận.”
Vũ Văn Giác dặn dò: “Huynh cũng phải hết sức cẩn thận, không thể cứng rắn tấn công.”
Lục Húc Chi đồng ý, mặc lại bộ giáp, bôi đen mặt, xoay người trèo cửa sổ ra khỏi phủ.
Đợi Lục Húc Chi trèo tường đi ra ngoài, Vũ Văn Giác mới thở dài, khóe môi nhếch lên lần nữa: “Coi như là hoàn thành một tâm nguyện, chỉ là vất vả huynh ấy phải ngày đêm bôn ba.”
Phải biết rằng muốn từ một nơi xa như biên cương chạy trở về, chẳng những cần ngựa tốt phi ngàn dặm mà còn càng cần phải cưỡi ngựa chạy băng băng suốt ngày suốt đêm.
Lục Hàm Chi nói: “Nhị ca cũng không muốn bỏ qua cảnh tượng lúc A Mãnh ra đời, vất vả như thế đều là vì cuộc sống, tất cả mọi người đều mang gánh nặng tiến về phía trước, chỉ vì một mai có thể tốt đẹp hơn so với hôm nay.”
Lục Hàm Chi sờ bụng của mình, đến hôm nay rốt cục cậu cũng không còn kháng cự đối với chuyện sinh nở này. Nhân loại cùng nhau kết hợp và kéo dài sinh mệnh, dưỡng dục con cái, đây chính là một chuyện tốt đẹp.
Tin tức Sở thân vương sinh con cũng truyền ra khắp kinh thành, nghe nói Sở Vương vì hoảng sợ mà sinh non, hai ngày nay có không ít quan lại và gia quyến trong kinh thành đến tặng quà.
Lục phu nhân cũng tới, đây chính là cháu trai trưởng, ngày hôm đó bà lập tức mang theo bao lớn bao nhỏ tiến vào phủ An thân vương. Chỉ là bà còn chưa nghe được tin Lục Húc Chi chết trận, mọi người vẫn luôn nghĩ cách gạt bà.
Tuy rằng đứa bé không cần đích thân bà chăm sóc, nhưng mọi chi phí ăn mặc của đứa bé, Lục phu nhân đều phải hỏi thăm một phen.
Vốn bà còn muốn tìm một bà vú cho A Mãnh, nhưng lại bị Lục Hàm Chi dùng lời lẽ vô cùng thuyết phục từ chối.
Tuy rằng dinh dưỡng từ sữa mẹ là tốt nhất, nhưng khi kỹ thuật kiểm tra sức khỏe ở cổ đại thiếu thốn, cậu cũng không thể chấp nhận cho thằng bé uống sữa của người khác.
Một thùng sữa bột cũng chỉ có 2 điểm giao dịch. Bây giờ cậu không nghèo như lúc đầu nên sẽ cho A Mãnh uống loại sữa bột tốt nhất.
Vũ Văn Giác đương nhiên cũng chấp nhận, bởi vì A Thiền uống sữa bột vừa trắng vừa mập mạp, lại thông minh lanh lợi.
Nếu là đồ tốt, đương nhiên sẽ để cho A Mãnh ăn. Lục phu nhân đành chuẩn bị tã cho A Mãnh, bà chuẩn bị cả chồng lớn loại tã lót mềm mại.
Cái này Lục Hàm Chi ngược lại không từ chối, có điều buổi tối cậu vẫn cho A Mãnh dùng tã giấy. Đúng như Vũ Văn Giác dự đoán, trăm phần trăm A Mãnh lớn lên giống Lục Húc Chi.
Làn da hơi ngăm vô cùng cường tráng, rất là tuấn tú.
A Thiền tò mò, kiễng chân đi xem nhóc em vừa mới sinh này. Em bé nhỏ hơn A Thiền một tuổi, Thiền béo của chúng ta được làm anh rồi.
A Thiền nhếch cái miệng nhỏ còn chảy nước miếng, chỉ vào A Mãnh nói: “Ti ti?”
Lục Hàm Chi sửa lại: “Đệ đệ.”
A Thiền vẫn làm theo ý mình: “Ti ti!”
Lục Hàm Chi lấy tay xoa trán: “Được rồi! Ti ti thì ti ti đi!”
A Thiền cố gắng vươn cánh tay mập mạp đưa con hổ nhỏ bằng vải thả vào trong ngực của A Mãnh, nói: “Ti ti… Cho hủ nhỏ!”
Mọi người vây xem nở nụ cười, A Thiền nói chuyện thật sự rất thú vị.
A Mãnh vừa mới sinh ra, cái gì cũng không hiểu, chỉ chán chán nằm ở đó.
Vũ Văn Giác bất đắc dĩ nói: “Nhìn kiểu gì cũng thấy không thông minh lắm nhỉ?”
Lục Hàm Chi cười: “Trẻ con mới sinh ra đều như vậy, huynh cho rằng thằng bé còn nhỏ thế này thì có thể lộ ra những biểu cảm đa dạng thế nào chứ? Cái mặt tụi nó luôn cau có khó chịu như vậy. Nhưng hồi còn bé A Thiền của chúng ta trông rất ngốc, còn A Mãnh thì lại mang cái mặt khó chịu.”
Vũ Văn Giác nói: “Sao ta lại cảm thấy tính tình này giống A Mân?”
Lục Hàm Chi quan sát, lắc đầu nói: “Không đúng, vẫn là giống nhị ca của ta, bình thường nhị ca luôn nhìn ta như vậy.”
Vũ Văn Giác: “…”
Cũng đúng, Lục nhị công tử của chúng ta ở trước mặt em trai luôn tỏ ra là một người anh nghiêm khắc.
Lục Húc Chi gặp mặt người cung cấp tin tức đã sắp xếp trước đó, cải trang rồi lẻn vào trong cung.
Sau khi Lục Húc Chi rời đi, Lục Hàm Chi cũng bận rộn không kém.
Nếu muốn cho Vũ Văn Minh Cực hoàn toàn buông lỏng thì phải dùng thái độ như nhà có tang để xử lý chuyện này. Vì thế phủ An thân vương và phủ Sở thân vương vừa mới có thêm bé trai mà lại có bầu không khí ảm đạm sa sút.
Cửa lớn treo màn trướng màu trắng, trước cửa phủ cũng treo đèn lồng màu trắng. Người đến thăm không nói ra, chỉ nói tiểu thế tử kháu khỉnh đáng yêu, không dám đâm vào chỗ đau của Sở Vương và An thân vương phi.
Ngay cả lúc Chiêu Vân quận chúa tới cũng tràn đầy mây đen ảm đạm. Chiêu Vân vừa mới ở cữ, vốn không nên ra gió. Nhưng nàng vừa nghe nói chuyện này đã ôm con đến tìm Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi mặc áo trắng ôm A Thiền trong lòng, sắc mặt không tốt lắm.
Chiêu Vân nhìn thấy A Thiền thì rất đau lòng, lấy ngọc như ý từ trong ngực ra đặt vào ngực của A Thiền: “Lúc chuẩn bị quà mừng cho A Mãnh thì tiện chuẩn bị cho A Thiền một phần, xem như ta tặng bù cho thằng bé.”
Lục Hàm Chi vái tạ Chiêu Vân quận chúa: “Đa tạ quận chúa.”
Nước mắt Chiêu Vân không ngừng rơi: “Hàm Chi, ta có lỗi với ngươi, có lỗi với A Mân ca ca.”
Lục Hàm Chi mời quận chúa vào phòng, đưa cho nàng một cái khăn tay: “Vì sao lại nói như vậy? Quận chúa, người không cần phải xin lỗi bọn ta.”
Chiêu Vân lắc đầu, lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực.