Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 14


trước sau


Gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên vẻ thắc mắc, hết nhìn Sở Vương lại nhìn về Lục Hàm Chi, cuối cùng nhíu mày hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt dịu dàng của Sở Vương chợt hiện lên rặng mây đỏ, hắn ta đáp: “Không… không có gì, thuật châm cứu của Hàm Chi rất cao siêu, do ta nhất thời không kìm được mình thôi.”
Lời này càng khiến cho Lăng An Vương thêm khó hiểu, thuật châm cứu kiểu gì mà có thể khiến người bệnh hét thành như vậy?
Người biết thì hiểu là đang châm cứu, không biết thì còn tưởng… Nếu không phải hắn hiểu rõ tính cách của Lục Hàm Chi, có khi sẽ hiểu lầm thật.
Lăng An Vương thấy sắc mặt của Sở Vương đã khá hơn nhiều, tuy vẫn tái nhợt vì bệnh nhưng trạng thái tinh thần đã tốt lên trông thấy.
Vì thế hắn cũng không so đo với tiếng thét lúc nãy nữa, chỉ nói: “Không có gì thì tốt.”
Sở Vương điều chỉnh lại biểu cảm, lại mệt mỏi nằm xuống, mở miệng nói: “Chỉ sợ phải quấy rầy Hàm Chi mấy ngày, phiền đệ chuẩn bị hai gian phòng giúp bọn ta.

Hai người đàn ông như bọn ta ở trong phòng đệ cũng không hay.”
Dù sao Lục Hàm Chi là một tiểu lang quân, nếu cứ ở đây thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cậu.
Nhưng…
Lúc này, cuối cùng Sở Vương mới nhíu mày nhìn bé A Thiền đang nằm ngọ nguậy nhích tới nhích lui trên giường: “Nhưng mà… Hàm Chi, hai ta mới không gặp có mấy tháng, đứa bé này… rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao đệ… lại có con?”
Lục Hàm Chi không biết nên giải thích ra sao với Sở Vương, cậu đâu thể nói “Ha ha ha, tình cờ thật, đứa bé này là do ta và tứ đệ của ngươi sản xuất sau một đêm say rượu” đúng không.
Vì thế cậu đáp rất mơ hồ: “Thì… không cẩn thận nên mới có, mà thôi chẳng quan trọng.

Hai vị vương gia quá lời rồi, thảo dân lập tức đi chuẩn bị, vương gia cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Sở Vương nhíu mày khi nghe xưng hô của cậu: “Đệ làm sao thế? Ta và nhị ca của đệ là bạn tốt, ngày thường nhị ca của đệ đều gọi ta là A Giác, đệ cũng toàn gọi ta là Giác ca ca.

Hôm nay cứ một câu vương gia hai câu thảo dân, kỳ lắm.”
Chẳng qua Lục Hàm Chi còn chưa quen cách xưng hô giữa những người có mối quan hệ thân thiết với nhau.

Đúng rồi, Đại hoàng tử rất tốt tính, còn thường xuyên qua lại với mấy anh em nhà họ Lục.
Sở Vương thấy cậu không muốn nói nên cũng không làm cậu khó xử.

Một tiểu lang quân hay ở trong khuê phòng mà lại sinh con, tất nhiên không phải chuyện gì hay ho.


Chẳng trách cậu ra thôn trang ngoài ngoại ô ở.

Vũ Văn Giác biết thôn trang này, đó là một điền trang mà nhà họ Lục không quan tâm lắm.
Nhìn là hiểu nhà họ Lục đã hoàn toàn từ bỏ cậu.
Vậy nên trước đó người gả vào phủ Thái Tử là Lục Hạo Chi, chứ không phải một Lục Hàm Chi hơn hắn ta về tất cả các mặt.
Vương gia Vũ Văn Mân không bình dị gần gũi như ca ca của hắn, cũng không thích nói chuyện nên chỉ đứng ở một bên.

Nhưng lúc Sở Vương nhắc tới con của Lục Hàm Chi, hắn cũng thuận thế ngó qua đứa trẻ kia.
Dường như hắn nhớ tới vụ bé tè đầy mặt mình, nháy mắt đã đen cả mặt.
Trẻ con cái gì đó là đáng ghét nhất!
Lục Hàm Chi tự hiểu vẻ mặt của hắn là không thích trẻ con cho lắm, dù sao có mấy người thích mấy nhóc quỷ đâu.

Nhất là bạo quân lạnh lùng như Vũ Văn Mân thì lại càng không thích trẻ con.
Lục Hàm Chi đích thân chuẩn bị cho hai người kia hai gian phòng cho khách, vừa vặn là một căn phòng thông nhau, một gian trong một gian ngoài.
Điều kiện của thôn trang có giới hạn, đúng là phải xin lỗi hai vị hoàng tử.

Nhưng người đang trốn truy nã thì cũng chẳng để bụng nhiều.
Vì thế Sở Vương và Lăng An Vương cứ thế ở lại thôn trang của Lục Hàm Chi, khiến ngày nào cậu cũng khó ngủ, cảm thấy như có hai quả bom hẹn giờ đang ở sân sau nhà mình.
Mỗi ngày cậu đều hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng chuyển đi nhưng hai người này cứ như định cư ở đây luôn vậy, chẳng có chút dấu hiệu nào là muốn đi.
Cmn cốt truyện lại bắt đầu ảo ma rồi!
Cũng được, Đại hoàng tử không chết thì thôi nhưng Tứ hoàng tử nhà anh chính là đầu mối chính, chẳng lẽ không đi tìm ông cậu nhà mình để tạo phản à?
Cứ ở ngoại ô dưới chân thiên tử thế này, anh định tạo phản kiểu gì? Hay anh đột nhiên thay tính đổi nết, không định tạo phản nữa? Đừng mà! Anh không tạo phản tôi cũng không tạo phản, các anh không định đoạt ngai vàng nữa à?
Ai ngờ Lục Hàm Chi lại đoán đúng.


Đêm yên ắng, Vũ Văn Mân và Vũ Văn Giác cùng bàn bạc đối sách.
Vũ Văn Giác nói: “Lúc này chắc là cậu sắp tới Thừa Hàm Quan rồi, đó là một trạm kiểm soát như sói như hổ, ta hơi lo lắng.”
Vũ Văn Mân nói: “Ta đã phái ám vệ qua đó rồi, chắc hôm qua đã đưa thư tới nơi.

Cậu không sao, ta lo cho mẫu phi hơn.”
Tuy Nhung phi chỉ bị cấm túc ở Thần Hi Các, nhưng ả đàn bà Lệ phi từ trước tới nay luôn tàn nhẫn, chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì để gây khó dễ cho bà.
Nhung phi hiền lành, không tranh không giành, nếu không phải do gia thế của mình thì mấy năm này cũng chưa chắc đã lên tới cấp “phi”.
Vũ Văn Giác lắc đầu nói: “Bên cạnh mẫu phi có Nhĩ Nhã, nể mặt cậu và ông ngoại, phụ hoàng sẽ không làm khó mẫu phi.”
Vũ Văn Mân gật đầu: “Khó tránh khỏi phải chịu khổ một chút, nhưng chỉ cần người còn sống là được.

Những món nợ đó, ta sẽ bắt chúng trả dần.”
Lúc nói mấy lời này, trên mặt Vũ Văn Mân hiện lên vẻ tiều tụy.
Vũ Văn Giác thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, nói: “A Mân, đệ đã trải qua điều gì ở biên cương phía Bắc vậy?”
Vũ Văn Mân như vậy quá khác với người trong trí nhớ của Vũ Văn Giác, tuy đệ đệ hơn mười tuổi mới tới Thần Hi Các này không quá thích nói chuyện, nhưng lâu dần, hắn ta cũng đã khám phá ra tính cách của đệ đệ.
Hoàn cảnh sống từ nhỏ tới lớn của hắn khiến Vũ Văn Mân cực kỳ khát vọng sự quan tâm của người thân, vì thế Nhung phi và Vũ Văn Giác đều cố gắng yêu thương hắn hết mức có thể.

Hơn nữa đệ đệ này từ lúc mười hai tuổi đã lộ ra thiên phú về võ công hơn hẳn người thường.
Nhung phi còn hay đùa, bà thấy Mân nhi càng giống như là con trai ruột của bà, vì hắn có khí khái của người nhà họ Nhung.

Vũ Văn Giác cũng không để bụng, tính tình của hắn ta vốn hiền lành giống Nhung phi.

Dịu dàng bao dung, không tranh giành, quả thực là một quân

tử đường hoàng.
Vũ Văn Mân không muốn nhắc tới những chuyện mình đã trải qua, chỉ là thấy hơi ngoài ý muốn mà thôi.
Vì sao đột nhiên lại có người viết thư cho hắn nhắc là đại ca của hắn gặp nạn? Phải tìm được người này mới được.

Nhưng trước mắt không phải lúc để tìm người.
Hắn thu lại sự tiều tụy trong mắt, nói: “Không sao, đại ca, huynh cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ta tranh thủ đang tối trời đi dạo một lúc.”
Vũ Văn Giác không nói thêm gì, biết đệ đệ này rất có chính kiến.
Hắn nói muốn đi biên cương phía Bắc thì chắc chắn sẽ đi, nói về là về ngay, nói cướp ngục Đại Chiêu là cướp ngục Đại Chiêu.
Thật ra trong lòng hắn ta cũng hiểu, nếu tứ đệ không cướp ngục Đại Chiêu thì chắc chắn mình sẽ chết.

Nếu mình chết, tứ đệ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tiếng oan.
Hai huynh đệ đoàn kết với nhau, cả Đai Chiêu đều rõ.
Bóng đêm như mực, Lục Hàm Chi mở ra cửa sổ nhỏ khắc hoa, gió lạnh thổi qua cửa sổ, dáng vẻ khá thảnh thơi.
Nếu không phải có một hệ thống phế vật cứ thủ thỉ bên tai, vậy cuộc sống sẽ càng thoải mái hơn.
Cậu hắng giọng: “Biết rồi biết rồi, để bảo đảm nội dung vở kịch không đảo lộn như lần trước, tao sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Hơn nữa, điểm trung thành với quân vương kia của mày có ích lợi gì? Có thể đổi cái gì trong khu mua sắm không?”
Hệ thống: “Không thể, nhưng mỗi lần điểm trung thành đạt mới một cấp thì sẽ có một nhiệm vụ kỳ ngộ.”
Lục Hàm Chi nói: “Nhiệm vụ kỳ ngộ có chỗ nào tốt?”
Hệ thống: “Có thể đạt được càng nhiều điểm giao dịch.”
Lục Hàm Chi chợt nở một nụ cười chờ mong, nói: “Vậy thì không tệ, làm sao mới kiếm được điểm trung thành?”
Hệ thống: “Cách thì có hai cái, một là hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, hai là cày điểm thiện cảm của quân vương.”
Từ từ, cái gì là điểm thiện cảm của quân vương?
Lục Hàm Chi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Không phải mày định để tao nịnh nọt trước mặt hắn đấy chứ?” Đừng mà, không phải cứ muốn lấy điểm thiện cảm của Vũ Văn Mân là lấy được đâu?
Lúc này A Thiền bên cạnh bỗng khóc oa oa, Lục Hàm Chi đứng dậy đổi tã cho bé.

Quả nhiên ăn được ẻ được, mà thời đại này còn chưa có bỉm.
May mà có nô tỳ thô sử(*) giặt tã giúp, nếu không thì nuôi một đứa con sẽ khiến Lục Hàm Chi điên mất.
(*)Nô tỳ thô sử: nha hoàn chuyên làm việc nặng như gánh nước, bổ củi, giặt là,…
Đổi xong tã, cậu lập tức bảo Loan Phượng gọi nha hoàn hầu ngoài cửa cầm tã đi giặt, sau đó rất biết điều mà nhanh chóng rời khỏi phòng của Lục Hàm Chi.

Lục Hàm Chi còn đang đắm chìm trong đoạn hội thoại với hệ thống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quên đi quên đi, còn chưa biết hai người ở sân sau kia sẽ mang đến phiền toái gì.


Người còn sống là quan trọng nhất, ai lại muốn ngày nào cũng nhảy nhót bên bờ vực rơi đầu chứ?”
Lục Hàm Chi đắp xong chăn cho A Thiền rồi xoay người, đối diện với một gương mặt tuấn tú nhưng lạnh như băng qua song cửa sổ, cậu sợ tới suýt hồn vía lên mây.
Nếu không phải cậu kịp thời bịt miệng, chỉ sợ tiếng thét của cậu đã vọng khắp năm dặm.
Chỉ thấy đối phương cười nhạo đầy khinh miệt rồi nói: “Ngươi yên tâm, bọn ta sẽ không làm liên lụy tới ngươi.

Chưa tới nửa tháng, bên hoàng cung sẽ phái một đoàn người ngựa tới đón Sở Vương về cung.”
Lục Hàm Chi: “Dạ?”
Không phải chứ, mấy người chơi kiểu gì vậy? Cốt truyện toang cmnl rồi đấy!
Không đợi Lục Hàm Chi kịp nói thêm gì, Vũ Văn Mân đã biến mất trong bóng đêm mịt mùng.
Lục Hàm Chi bỗng cảm thấy bản thân hơi ích kỷ, đối diện với một gương mặt tuấn tú như Vũ Văn Mân, có phải cậu quá tuyệt tình rồi không?
Tuy dòng họ Vũ Văn nhiều quái thai, nhưng cũng nhiều trai đẹp mà.
Một đám đẹp trai kinh khủng, không thể tả nổi.

Nhất là Vũ Văn Mân, bởi vì có thiết lập tính cách và khí chất nên dưới ngòi bút trong cốt truyện gốc, quả thực hắn được tả tuấn tú như tiên, đẹp như Tu La.

Lại cộng thêm thân thế thê thảm, không ít nữ độc giả trở thành fan mẹ của hắn.
Đứa trẻ này sinh ra đã mất mẹ, lại lớn lên trong cảnh khó khăn, nhìn thấy người thân của mình lần lượt chết thảm, đợi tới ngày báo được thù mới hoàn toàn suy sụp không dậy nổi.
Nhưng những cái cần nói thì ban ngày cậu cũng đã nói hết cho Vũ Văn Mân nghe rồi, để hắn đề phòng Vũ Văn Cảnh và Vũ Văn Minh Cực.

Mặc dù tạm thời chưa cần đề phòng Thái Tử, nhưng Hoàng Hậu cũng không phải dạng vừa.
Đại hoàng tử vừa qua đời, Nhung phi đã bị Hoàng Hậu dằn vặt đủ kiểu.
Thôi, toàn boss lớn như vậy, cậu cũng chẳng lo được hết.
Lục Hàm Chi lên giường đi ngủ, ngày mai còn chuyện cần làm đấy!
Ngày mai là hội chùa Hàn Thọ, hôm lâu Lục phu nhân truyền tin tới, nói là muốn tranh thủ hội chùa để tới thăm cậu.
Mà trong Lục phủ, Tô Uyển Ngưng cũng đã chuẩn bị đủ hương nến để sáng sớm hôm sau đi dâng hương ở chùa Hàn Thọ.
Nàng ta tính bí mật tới nơi bùng dịch kia.

Đã vài ngày trôi qua, tại sao chuyện ôn dịch còn chưa có động tĩnh nào?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện