Gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên vẻ thắc mắc, hết nhìn Sở Vương lại nhìn về Lục Hàm Chi, cuối cùng nhíu mày hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt dịu dàng của Sở Vương chợt hiện lên rặng mây đỏ, hắn ta đáp: “Không… không có gì, thuật châm cứu của Hàm Chi rất cao siêu, do ta nhất thời không kìm được mình thôi.”
Lời này càng khiến cho Lăng An Vương thêm khó hiểu, thuật châm cứu kiểu gì mà có thể khiến người bệnh hét thành như vậy?
Người biết thì hiểu là đang châm cứu, không biết thì còn tưởng… Nếu không phải hắn hiểu rõ tính cách của Lục Hàm Chi, có khi sẽ hiểu lầm thật.
Lăng An Vương thấy sắc mặt của Sở Vương đã khá hơn nhiều, tuy vẫn tái nhợt vì bệnh nhưng trạng thái tinh thần đã tốt lên trông thấy.
Vì thế hắn cũng không so đo với tiếng thét lúc nãy nữa, chỉ nói: “Không có gì thì tốt.”
Sở Vương điều chỉnh lại biểu cảm, lại mệt mỏi nằm xuống, mở miệng nói: “Chỉ sợ phải quấy rầy Hàm Chi mấy ngày, phiền đệ chuẩn bị hai gian phòng giúp bọn ta.
Hai người đàn ông như bọn ta ở trong phòng đệ cũng không hay.”
Dù sao Lục Hàm Chi là một tiểu lang quân, nếu cứ ở đây thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cậu.
Nhưng…
Lúc này, cuối cùng Sở Vương mới nhíu mày nhìn bé A Thiền đang nằm ngọ nguậy nhích tới nhích lui trên giường: “Nhưng mà… Hàm Chi, hai ta mới không gặp có mấy tháng, đứa bé này… rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao đệ… lại có con?”
Lục Hàm Chi không biết nên giải thích ra sao với Sở Vương, cậu đâu thể nói “Ha ha ha, tình cờ thật, đứa bé này là do ta và tứ đệ của ngươi sản xuất sau một đêm say rượu” đúng không.
Vì thế cậu đáp rất mơ hồ: “Thì… không cẩn thận nên mới có, mà thôi chẳng quan trọng.
Hai vị vương gia quá lời rồi, thảo dân lập tức đi chuẩn bị, vương gia cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Sở Vương nhíu mày khi nghe xưng hô của cậu: “Đệ làm sao thế? Ta và nhị ca của đệ là bạn tốt, ngày thường nhị ca của đệ đều gọi ta là A Giác, đệ cũng toàn gọi ta là Giác ca ca.
Hôm nay cứ một câu vương gia hai câu thảo dân, kỳ lắm.”
Chẳng qua Lục Hàm Chi còn chưa quen cách xưng hô giữa những người có mối quan hệ thân thiết với nhau.
Đúng rồi, Đại hoàng tử rất tốt tính, còn thường xuyên qua lại với mấy anh em nhà họ Lục.
Sở Vương thấy cậu không muốn nói nên cũng không làm cậu khó xử.
Một tiểu lang quân hay ở trong khuê phòng mà lại sinh con, tất nhiên không phải chuyện gì hay ho.
Chẳng trách cậu ra thôn trang ngoài ngoại ô ở.
Vũ Văn Giác biết thôn trang này, đó là một điền trang mà nhà họ Lục không quan tâm lắm.
Nhìn là hiểu nhà họ Lục đã hoàn toàn từ bỏ cậu.
Vậy nên trước đó người gả vào phủ Thái Tử là Lục Hạo Chi, chứ không phải một Lục Hàm Chi hơn hắn ta về tất cả các mặt.
Vương gia Vũ Văn Mân không bình dị gần gũi như ca ca của hắn, cũng không thích nói chuyện nên chỉ đứng ở một bên.
Nhưng lúc Sở Vương nhắc tới con của Lục Hàm Chi, hắn cũng thuận thế ngó qua đứa trẻ kia.
Dường như hắn nhớ tới vụ bé tè đầy mặt mình, nháy mắt đã đen cả mặt.
Trẻ con cái gì đó là đáng ghét nhất!
Lục Hàm Chi tự hiểu vẻ mặt của hắn là không thích trẻ con cho lắm, dù sao có mấy người thích mấy nhóc quỷ đâu.
Nhất là bạo quân lạnh lùng như Vũ Văn Mân thì lại càng không thích trẻ con.
Lục Hàm Chi đích thân chuẩn bị cho hai người kia hai gian phòng cho khách, vừa vặn là một căn phòng thông nhau, một gian trong một gian ngoài.
Điều kiện của thôn trang có giới hạn, đúng là phải xin lỗi hai vị hoàng tử.
Nhưng người đang trốn truy nã thì cũng chẳng để bụng nhiều.
Vì thế Sở Vương và Lăng An Vương cứ thế ở lại thôn trang của Lục Hàm Chi, khiến ngày nào cậu cũng khó ngủ, cảm thấy như có hai quả bom hẹn giờ đang ở sân sau nhà mình.
Mỗi ngày cậu đều hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng chuyển đi nhưng hai người này cứ như định cư ở đây luôn vậy, chẳng có chút dấu hiệu nào là muốn đi.
Cmn cốt truyện lại bắt đầu ảo ma rồi!
Cũng được, Đại hoàng tử không chết thì thôi nhưng Tứ hoàng tử nhà anh chính là đầu mối chính, chẳng lẽ không đi tìm ông cậu nhà mình để tạo phản à?
Cứ ở ngoại ô dưới chân thiên tử thế này, anh định tạo phản kiểu gì? Hay anh đột nhiên thay tính đổi nết, không định tạo phản nữa? Đừng mà! Anh không tạo phản tôi cũng không tạo phản, các anh không định đoạt ngai vàng nữa à?
Ai ngờ Lục Hàm Chi lại đoán đúng.
Đêm yên ắng, Vũ Văn Mân và Vũ Văn Giác cùng bàn bạc đối sách.
Vũ Văn Giác nói: “Lúc này chắc là cậu sắp tới Thừa Hàm Quan rồi, đó là một trạm kiểm soát như sói như hổ, ta hơi lo lắng.”
Vũ Văn Mân nói: “Ta đã phái ám vệ qua đó rồi, chắc hôm qua đã đưa thư tới nơi.
Cậu không sao, ta lo cho mẫu phi hơn.”
Tuy Nhung phi chỉ bị cấm túc ở Thần Hi Các, nhưng ả đàn bà Lệ phi từ trước tới nay luôn tàn nhẫn, chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì để gây khó dễ cho bà.
Nhung phi hiền lành, không tranh không giành, nếu không phải do gia thế của mình thì mấy năm này cũng chưa chắc đã lên tới cấp “phi”.
Vũ Văn Giác lắc đầu nói: “Bên cạnh mẫu phi có Nhĩ Nhã, nể mặt cậu và ông ngoại, phụ hoàng sẽ không làm khó mẫu phi.”
Vũ Văn Mân gật đầu: “Khó tránh khỏi phải chịu khổ một chút, nhưng chỉ cần người còn sống là được.
Những món nợ đó, ta sẽ bắt chúng trả dần.”
Lúc nói mấy lời này, trên mặt Vũ Văn Mân hiện lên vẻ tiều tụy.
Vũ Văn Giác thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, nói: “A Mân, đệ đã trải qua điều gì ở biên cương phía Bắc vậy?”
Vũ Văn Mân như vậy quá khác với người trong trí nhớ của Vũ Văn Giác, tuy đệ đệ hơn mười tuổi mới tới Thần Hi Các này không quá thích nói chuyện, nhưng lâu dần, hắn ta cũng đã khám phá ra tính cách của đệ đệ.
Hoàn cảnh sống từ nhỏ tới lớn của hắn khiến Vũ Văn Mân cực kỳ khát vọng sự quan tâm của người thân, vì thế Nhung phi và Vũ Văn Giác đều cố gắng yêu thương hắn hết mức có thể.
Hơn nữa đệ đệ này từ lúc mười hai tuổi đã lộ ra thiên phú về võ công hơn hẳn người thường.
Nhung phi còn hay đùa, bà thấy Mân nhi càng giống như là con trai ruột của bà, vì hắn có khí khái của người nhà họ Nhung.
Vũ Văn Giác cũng không để bụng, tính tình của hắn ta vốn hiền lành giống Nhung phi.
Dịu dàng bao dung, không tranh giành, quả thực là một quân