Một câu này khiến cho Vũ Văn Mân như phát điên.
Trong mắt hắn hiện lên lửa nóng như thể muốn thiêu cháy Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi ôm lấy đầu của Vũ Văn Mân, đặt lên trán hắn một nụ hôn: “Vương gia, có phải ngài vừa tắm xong không, tóc ngài thơm quá! Có phải ngài dùng dầu gội tinh chất hoa oải hương không? Không đúng… Mùi hương này thì hẳn là… hương hoa hòe? Hay là hương nguyệt quế?”
Vũ Văn Mân vùi đầu vào cổ cậu hít một hơi thật sâu, đáp: “Không biết, là loại mà Vương phi đặt bên cạnh hồ tắm.”
Lục Hàm Chi nghĩ nghĩ rồi nói: “À, đó là cúc vạn thọ, thảo nào ta thấy nó quen quen!”
Vũ Văn Mân hôn cậu: “Ta vừa mới ngâm mình thật lâu, đã rửa sạch mùi thuốc súng của mấy ngày đánh trận vừa qua.”
Lục Hàm Chi cười khẽ: “Vương gia đây là có chuẩn bị mà đến?”
Vũ Văn Mân mân mê lọn tóc màu đen của cậu: “Vương phi có thói ở sạch mà…”
Lục Hàm Chi bật cười ngắt lời: “Vương gia hiểu rõ ta như vậy sao?”
Vũ Văn Mân cuốn cuốn lọn tóc kia: “Bổn vương và Vương phi đã kết hôn gần một năm, lẽ nào không nên hiểu rõ ư?”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Hàm Chi có chút hoảng hốt, hương thơm của cậu đã bắt đầu phát ra, tràn ngập khắp căn phòng. Vũ Văn Mân tham lam ngửi mùi hương từ mái tóc cậu, sự mê đắm trong mắt ngày càng đậm.
Không lâu sau, âm thanh trong phòng vang lên lúc trầm lúc bổng.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ nói hộ tiếng lòng của đôi uyên ương.
Một đêm này Lục Hàm Chi ngủ rất sâu, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Cậu không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không được ngủ thỏa thích như vậy, hẳn là khi cha mẹ vẫn còn sống.
Lúc cha mẹ mất, cậu mới 16- 17 tuổi. Khi còn nhỏ cậu là một cậu ấm, nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã cướp đi mạng sống của cha mẹ cậu. Một đám họ hàng thân thích như lũ hổ rình mồi, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tài sản nhà cậu.
Cũng may cậu đủ tuổi để hiểu, thiếu niên 16 17 tuổi đến tìm luật sư mà cha mẹ cậu quen biết khi còn sống, dựa vào tài ăn nói mà mắng cho đám họ hàng không ai dám đến cửa nữa. Những người đó bắt nạt tuổi cậu còn nhỏ, cho rằng cậu không hiểu, nhưng thật ra cái gì cậu cũng hiểu.
Chỉ là từ đó về sau, tối đến khi đi ngủ cậu thường xuyên bị giật mình tỉnh giấc. Hễ có chút tiếng động là cậu sẽ tỉnh, gặp ác mộng cũng tỉnh, đôi khi cũng đột nhiên tỉnh. Tóm lại là không ngủ yên, đến sáng mới ngủ được nên thường xuyên thức khuya dậy trễ.
Khi còn là nô lệ của tư bản, cậu có đổi vài công ty vì không thể dậy sớm đi làm. Sau này lại chuyển sang một công ty có chế độ làm việc linh hoạt, từ đó không còn phải lo về việc đi làm muộn nữa.
Nằm trong lòng Vũ Văn Mân, thậm chí cậu còn nằm mơ. Mơ thấy lúc còn nhỏ khi đi xe ngồi ghế sau, cha mẹ chở cậu đi công viên giải trí. Ngày đó công viên rất náo nhiệt, có chú hề, sư tử Simba, còn có chuột Mickey và vịt Donald. Sau khi tỉnh dậy Lục Hàm Chi cảm thấy vừa ấm áp vừa thoải mái, nằm ở trong chăn không muốn rời giường.
Trong lòng thầm nghĩ thôi xong, bệnh ngủ nướng lại tái phát, nhưng cậu vẫn không thể cưỡng lại mà nằm trên giường ăn vạ. Mặt trời lên tít trên cao, Vũ Văn Mân vào triều đã trở lại từ sớm.
Hắn thấy Lục Hàm Chi còn đang nằm ngủ nướng, lập tức đưa bàn tay lạnh lẽo của mình vào trong chăn, hỏi cậu có muốn rời giường hay không?
Lục Hàm Chi vừa trốn vừa cười: “Không dậy nổi không dậy nổi, đã sang mùa xuân rồi mà sao tay ngài vẫn còn lạnh như vậy?”
Vũ Văn Mân đáp: “Vừa mới rửa tay xong, nước mùa xuân vẫn còn lạnh.”
Trên người Lục Hàm Chi mặc một bộ áo trong, cậu nhích sang một bên chừa chỗ cho hắn nằm xuống.
Vũ Văn Mân dựa vào giường, hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Lục Hàm Chi đáng thương lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Vũ Văn Mân nhíu mày: “Không muốn ăn? Vì sao? Còn buồn nôn à?”
Lục Hàm Chi vẫn lắc đầu, đáp: “Mệt mỏi!”
Vũ Văn Mân bất đắc dĩ nói: “Mệt mỏi? Vậy để ta xoa bóp eo giúp ngươi.”
Lục Hàm Chi bắt được bàn tay to của hắn, sau đó kéo lên xoa mặt của mình: “Vương gia, không phải ta mệt người mà là cái miệng nó mệt! Nếu ngài sớm nói kích cỡ của ngài là như thế thì tối qua ta đã từ chối ngay!”
Vũ Văn Mân: “…”
Sáng sớm đã nói chuyện 18+, ổn không đấy?
Vũ Văn Mân cạn lời, trong mắt hiện vẻ không thể tin được: “Hàm Chi, ngươi…”
Lục Hàm Chi nằm ở trên giường ngây ngô cười: “Ta cái gì?”
Vũ Văn Mân không thể nhịn được mà cúi đầu hôn cậu, không lâu sau 2 người đã không còn sức nói gì nữa.
Giữa trưa Lục Hàm Chi mới rời khỏi giường, cậu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, sớm muộn gì cũng sẽ làm đến chết người. Lúc này eo thật sự rất đau, không riêng gì eo đau mà bụng còn hơi không thoải mái.
Lâm Trùng Vân nói có thể làm, nhưng chưa nói là có thể mặc sức làm.
Sau khi rời giường rửa mặt rồi ăn chút đồ, Lục Hàm Chi nhìn thấy A Thiền mặc quần áo mùa xuân, thế mà rất giống bộ dáng của một tiểu thiếu gia.
Lục Hàm Chi cảm thấy A Thiền càng lớn càng giống Vũ Văn Mân, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài. Đôi mắt như vậy không hiểu sao khiến cho người ta cảm thấy rất uy nghiêm, không giận mà uy.
Lục Hàm Chi tiến lên ôm A Thiền, hỏi: “Lục sư huynh của con đâu?”
A Thiền vươn một ngón tay chỉ ra bên ngoài, ý nói Tiểu Lục Tử ca ca đang đi học.
Lục Hàm Chi lại hỏi: “Bữa sáng con ăn món gì vậy?”
A Thiền đáp: “Cháo.”
Lục Hàm Chi hỏi tiếp: “Ai mặc quần áo cho con thế?”
A Thiền đáp: “A Xu!”
Lục Hàm Chi cả kinh nói: “A Xu cô cô của con mặc quần áo cho con sao?”
A Thiền gật đầu, bắt gặp một con bướm xinh đẹp bay tới liền đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô lên: “A a a bứm!”
Kết quả chân ngắn không chạy được hai bước đã “phịch” một tiếng ngã lăn ra đất, úp mặt vào bùn.
Lục Hàm Chi: “… Ha ha ha ha ha ha ha ha….”
Loan Phượng nhíu mày chạy lại đỡ A Thiền lên, cạn lời hỏi: “Thiếu gia, sao người lại như vậy? A Thiền bị ngã thành như vậy mà người còn cười được!”
Lục Hàm Chi che miệng lại: “Xin lỗi A Thiền, cha không cố ý.”
Sau khi A Thiền đứng lên bèn xoa xoa bụng nhỏ của mình, có lẽ là hoàn toàn không để cú ngã này ở trong lòng, chỉ tiếp tục đuổi theo con bướm.
Lục Hàm Chi nói: “Tính tình này giống ai thế không biết?”
Loan Phượng quay lại ngồi trên xích đu trong vườn hoa tiếp tục thêu thùa, nhìn A Thiền chạy nhảy xung quanh. Hiện giờ nàng đã từ nha hoàn thân cận của Lục Hàm Chi chuyển thành bảo mẫu của A Thiền.
Vũ Văn Giác cũng ôm A Mãnh đến đây, vài ngày nữa là tiệc đầy tháng của A Mãnh và lễ chọn đồ vật đoán tương lai