Không nghĩ tới đối phương lại lắc đầu: “Không quen, dù Tông Nguyên đã học tập văn hóa Trung Nguyên từ nhỏ nhưng lại chưa đến Trung Nguyên bao giờ, cũng chẳng quen người Trung Nguyên.”
“Vậy lạ thật…” Lục Hàm Chi cảm thán, cậu bé bên cạnh người đàn ông trước mặt quá giống Mộc Thanh Đồng, nhưng trẻ hơn rất nhiều.
Cậu bé này chừng 15-16 tuổi, tóc hơi xoăn, da trắng nõn như đồng nam ngồi hầu dưới tòa Quan Âm, khiến người ta nhìn mà thương yêu.
Mộc Thanh Đồng bảo dưỡng quá tốt, chứ tính ra thì hắn phải chừng bốn mươi tuổi. Nếu họ chưa từng gặp nhau, Lục Hàm Chi thật sự sẽ nghĩ cậu bé đó là con trai Mộc Thanh Đồng.
Dù sao họ thực sự rất giống nhau!
Lục Hàm Chi cảm thấy việc mình nhìn chằm chằm vào mặt người khác rất bất lịch sự, cậu bèn nói: “Có lẽ thế gian này thật sự có hai người giống nhau, chắc khi Nữ Oa tạo ra con người đã lười biếng, cảm thấy khuôn mẫu này rất đẹp nên làm thêm một mẫu.”
Ngay cả Vũ Văn Mân còn không hiểu Lục Hàm Chi nói gì chứ đừng nói đến Đông Doanh.
Đối phương bái Vũ Văn Mân một cái, nói: “Đêm qua Tông Hoà trò chuyện với Vương gia rất vui vẻ, biết hôm nay là đại tiệc của con trai ngài nên chuẩn bị chút lễ mọn đến, hy vọng Vương gia nhận cho.”
Vũ Văn Mân khách sáo dặn quản gia nhận lấy, nói: “Tông tiên sinh vào trong ngồi một lát đi!”
Tông Hoà từ chối: “Tông Hoà không hiểu rõ tập tục của Đại Chiêu, sợ làm ra trò cười. Hôm nay đến là vì bày tỏ tấm lòng, ngày khác Vương gia không có khách, Tông Hoà sẽ ghé thăm!”
Vũ Văn Mân cũng không khăng khăng, tiễn Tông Hoà và cậu bé kia rời đi.
Sau khi Tông Hoà rời đi, Lục Hàm Chi hỏi: “Sứ giả Đông Doanh này đến làm gì? Sao lại phái người vừa trẻ lại còn… đẹp mắt như vậy đến?”
“Hòa thân.” Vũ Văn Mân đáp.
Lục Hàm Chi kinh ngạc: “Cái gì?”
Vũ Văn Mân nói: “Trước đó vài ngày Đông Doanh gây chiến với Đại Chiêu ta, Đại Chiêu thắng, Đông Doanh cố ý cầu hoà. Tông Hoà là con nuôi của Thiên hoàng Đông Doanh, hắn đến hỏi cưới một quý nữ hoặc quý tử Trung Nguyên, hình thành quan hệ thông gia, tránh gây chiến tranh. Đồng thời hắn cũng đưa tiểu lang quân được nuôi dưỡng cẩn thận vào kinh thành dâng cho Hoàng đế Đại Chiêu, hoặc làm thị quân cho một vị danh gia vọng tộc nào đó.”
Lục Hàm Chi hiểu rõ, ở cổ đại người hòa thân nhiều không kể xiết.
Ví dụ mẫu phi của Tam hoàng tử, Lương phi, chính là công chúa của thảo nguyên phía bắc, bây giờ bà ta tự xin hàng vị và vào sống ở lãnh cung. Đoạt ngôi ở hoàng tộc, đã thất bại rồi thì rất khó sống. Nhưng Vũ Văn Cảnh thì khác, hắn ta là tự tìm đường chết.
Chứ lấy thân phận của Tam hoàng tử, hắn ta vẫn có thể sống vô cùng tự tại. Mà cái tên này quả thực ngáo ngơ, dã tâm thì lớn nhưng luôn bị người ta lợi dụng.
Vũ Văn Mân hỏi: “Ngươi vừa nói cậu bé bên cạnh Tông Hòa trông giống ai?”
Lục Hàm Chi nói: “À, không phải người trong kinh thành. Là sư phụ của chủ lò gốm trong điền trang của ta, tên là Mộc Thanh Đồng. Đệ tử của hắn có kỹ thuật nung sứ tốt nhất thiên hạ, đồ sứ của lò nung sứ Hàm Ký đa số đều xuất từ tay hắn. Sư phụ của hắn khẳng định cũng là người có tay nghề không tầm thường.”
Vũ Văn Mân gật đầu, cũng không để trong lòng.
Lục Hàm Chi đột nhiên lại kinh ngạc hỏi: “A Mân, tiểu lang quân được đưa đến mà ngài nói không phải là… cậu bé bên cạnh Tông Hoà đó chứ?”
Vũ Văn Mân nói: “Đúng rồi, Hoàng Thượng chưa gặp, vẫn chưa quyết định phối hôn với Vương phủ nào. Bây giờ phần lớn đàn ông đến tuổi lập gia đình trong kinh đã có thê thiếp. Người duy nhất có thể phối hôn chỉ có Ngũ hoàng tử Vũ Văn Cầm.”
Vũ Văn Cầm 16 tuổi, đúng là tuổi cưới vợ ở cổ đại.
Lục Hàm Chi muốn trêu chọc Vũ Văn Mân, hỏi: “Vương gia gần quan được ban lộc, không muốn cưới về làm vợ lẽ à? Ta thấy dáng dấp cậu bé kia thật sự rất dễ khiến người ta nhớ thương, Vương gia không động lòng à?”
Hai người tình cờ đến một nơi hẻo lánh, Vũ Văn Mân đẩy Lục Hàm Chi vào góc tường, cúi đầu cười hỏi: “Miệng Vương phi không mệt à? Nghỉ ngơi xong rồi thì đêm nay tiếp tục, đừng nói nhiều như vậy.”
Lục Hàm Chi: “…”
Khi Lục Hàm Chi phản ứng lại, Vũ Văn Mân đã đi xa.
Cậu hét lớn với bóng lưng của người kia: “Nè! Vũ Văn Mân, ngài học xấu rồi!”
Trong viện vô cùng náo nhiệt. Tất cả quyền quý trong kinh đều đến hai vương phủ Sở, An dự tiệc. Còn có người lập công lớn sau khi dựng quốc, Phụng Ân Công.
Phụng Ân Công già rồi nhưng vẫn rất uy nghiêm.
Mấy công tước, vương hầu tụ tập một chỗ cười cười nói nói, chỉ là không biết bên trong cái cười cười nói nói này giấu bao nhiêu suy tính không muốn người khác biết.
Ngay cả Nhung quý phi cũng cảm thấy ngạc nhiên, người ngày thường chẳng thèm ngó Vũ Văn Mân mà giờ đây đều đến chung vui. Không biết họ có thực lòng hay không, nhưng thứ như “thánh sủng” rõ ràng không phải vật tốt gì, vậy mà ai cũng vừa muốn vừa e ngại.
Tất cả mọi người đều chạy theo thánh sủng, lại quên rằng thánh sủng vốn chính là thứ vô hình mờ mịt.
Lục Húc Chi đang cùng Lâm công tử và một nhóm văn nhân viết chữ làm thơ, đúng lúc những người này đang nói tới Tông Hoà.
Lâm công tử nói: “Nghe nói sứ giả lần này là cao thủ số một của Đông Doanh, từ nhỏ đã tập võ dưới sự dạy bảo của hộ vệ Thiên hoàng Đông Doanh. Lần này hắn ta vào kinh còn định khiêu chiến cao thủ số một của Trung Nguyên ta.”
Lục Húc Chi nói: “Hả? Cao thủ của Trung Nguyên ta không xếp thứ bậc cũng không phân cao thấp, từ đâu chui ra cao thủ số một Trung Nguyên?”
Lâm công tử cười nói: “Đối phương nhận định rằng Võ Trạng Nguyên khoa này là cao thủ số một của Trung Nguyên, đã hẹn ngày đấu, ngày mai lên triều sẽ khiêu chiến Võ Trạng Nguyên Lục Húc Chi.”
Lục Húc Chi run lẩy bẩy: “…Vậy ta vẫn nên nhận thua thôi!”
Bên cạnh có người nói: “Ôi, Lục huynh không thể làm vậy, tuyệt đối không thể. Nhận thua thì chẳng phải Đại Chiêu ta sẽ rất mất mặt à?”
Dù sao không thể nhận thua, lời khiêu chiến này nhất định phải nhận.
Lục Húc Chi hít sâu, nói: “Võ sĩ Đông Doanh không dễ chọc, động vào một tí lại mổ bụng, không dám để thua.”
Trong mắt Lục Húc Chi, thắng thua là chuyện thường tình, thua 1 cái là mổ bụng thì quá khó coi.
Bên cạnh lại có người nói: “Người ta gọi đây là tinh thần võ sĩ đạo.”
Lâm công tử nói: “Võ sĩ đạo thì ta không hiểu, chẳng lẽ không phải thua thì nghĩ cách