Tông Nguyên bị hành động của Hoàng Đế dọa sợ, hắn lùi về sau một bước, nói: “Hoàng thượng Đại Chiêu, người làm thần đau.”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên đã đánh thức Hoàng đế, cuối cùng lão cũng nhận ra mình đang thất lễ.
Lão lập tức buông tay Tông Nguyên, đi qua đi lại trước mặt hắn, liên tục lẩm bẩm: “Giống! Quá giống! Sao trên đời này có thể có hai người giống y hệt nhau như vậy?”
Trong yến tiệc, Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi liếc nhìn nhau, đều không hiểu ý của Hoàng đế là giống ai. Nhưng Vũ Văn Mân nhớ hôm qua Lục Hàm Chi có nói Tông Nguyên giống một người mà cậu quen.
Lâm tướng gia ngồi bên cạnh thở dài, khẽ lắc đầu.
Hoàng Đế ngồi trở lại ngai vàng, nói: “Nếu Thế tử Tông Nguyên đã tới Đại Chiêu, sớm muộn gì cũng gả vào Đại Chiêu, vậy thì dọn vào cung ở trước đi! Trẫm sẽ sai người sắp xếp chỗ ở, hoàng quý phi Nhung thị hiền đức, để nàng ấy chuẩn bị cho ngươi đi!”
Mọi người bắt đầu xì xào, còn chưa ban hôn đã vào cung ở?
Coi bộ việc này không thích hợp lắm?
Hoàng đế bổ sung thêm một câu: “Nếu đại sứ Đông Doanh muốn khiêu chiến với cao thủ của Đại Chiêu, sau bữa yến tiệc này có thể đến Diễn Võ trường viết thư khiêu chiến. Hôm nay trẫm sẽ toàn tâm chiêu đãi hai vị đại sứ, trước không nói chuyện khác.”
Thế nhưng lão chưa từng rời mắt khỏi gương mặt của Tông Nguyên, ánh mắt si mê kia làm Vũ Văn Mân nhớ tới bản thân cũng từng nhìn Lục Hàm Chi như thế.
Hắn nghi ngờ mình đã nhìn lầm, phụ hoàng năm nay đã 50 tuổi, sao có thể nảy sinh cảm xúc như thế với một thiếu niên mới 15 – 16 tuổi được? Nhưng từ xưa, các bậc đế vương luôn không thiếu phi tần. Chẳng sợ bản thân sắp qua đời, hằng năm họ vẫn sẽ tuyển lượng lớn tú nữ từ khắp nơi vào cung, làm hậu cung thêm phong phú.
Vấn đề là tại sao khi nhìn thấy mặt Tông Nguyên, lão lại có cảm xúc si mê như thế?
Tông Nguyên nhanh chóng được người dẫn đi.
Nếu Hoàng đế đã lên tiếng, đương nhiên hoàng quý phi sẽ sắp xếp chỗ ở cho hắn.
Phần tiếp theo của tiệc chiêu đãi vẫn tiến hành như thường lệ, nhưng mọi người có thể nhìn ra vẻ sốt ruột mong kết thúc sớm của Hoàng đế.
Có vẻ vị Tông Nguyên tới hòa thân này định gia nhập vào hậu cung nhỉ?
Tiếp đón các đại sứ Đông Doanh xong, yến tiệc cũng kết thúc, về phần chính sự thì sẽ được sắp xếp thời gian bàn sau.
Sau khi tan tiệc, Lâm tướng gia, Vũ Văn Mân với Lục Húc Chi cùng nhau đi về. Đợi đến lúc cách xa chúng đại thần một khoảng, Lâm tướng gia mới nói: “Xem ra Hoàng thượng muốn diễn trò lưu luyến cố nhân.”
Lục Húc Chi cau mày: “Nghĩa là sao?”
Vũ Văn Mân bỗng hiểu ra: “Ý của Lâm tướng gia có phải là Thế tử Tông Nguyên này trông giống vị trong lăng Tam Sinh không?”
Hai người đồng loạt nhìn Lâm tướng, thấy ông gật đầu, bọn họ lập tức hiểu rõ. Hoá ra là thế, khó trách Hoàng đế lại có biểu cảm si mê như vậy.
Một người mà lão đã nhung nhớ hai mươi mấy năm đột nhiên xuất hiện trước mặt, hơn nữa còn trong bộ dáng xinh đẹp đầy sức sống. Không có bi kịch phát sinh với hai người sau này, không có sự cầu xin vô vọng trước khi chết của người ấy, càng không có nỗi ân hận dằn vặt lão suốt cả đời.
Người ấy còn sống sờ sờ đứng ở đó.
Nếu 1 người đã tình nguyện tự lừa mình dối người, chắc chắn sẽ coi người kia như một thế thân.
Theo như độ hiểu biết của Vũ Văn Mân về phụ hoàng của mình, lão hoàn toàn có thể làm ra chuyện đó.
Không hiểu vì sao lúc này Vũ Văn Mân đột nhiên rất muốn cười, đời trước Vũ Văn Minh Cực đoạt ngôi thành công, phụ hoàng của hắn bị sát hại. Đời này mình đã giết được Vũ Văn Minh Cực, phụ hoàng còn sống, nhưng cuối cùng lại xảy ra sự cố này.
Thật không biết chuyện hắn ngăn gã sát hại Hoàng đế là đúng hay sai nữa.
Tuy nhiên, hắn tin chắc những người không đoạt thứ mình muốn một cách đường hoàng thì cuối cùng sẽ bị nó cắn trả. Cho dù quá trình có gian nan đến đâu, hắn nhất định sẽ bảo vệ Đại Chiêu khó khăn lắm mới giành được này.
Vũ Văn Mân nói: “Dù thế nào, chuyện Đông Doanh đưa một người giống y đúc người trong lăng Tam Sinh tới lúc này chắc chắn không phải vô tình.”
Còn lâu hắn mới tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, một người giống y hệt một người khác đến từng điệu bộ, cử chỉ, thậm chí là nụ cười, đã thế còn cố tình đưa tới trước mặt Hoàng đế.
Nếu bảo chuyện này không có sự sắp đặt, đánh chết hắn cũng không tin. Nhưng nếu có thật, tất nhiên là có âm mưu bên trong.
Vũ Văn Mân muốn quay về hỏi ý kiến của Lục Hàm Chi, lại phát hiện cậu không ở trong phủ. Hắn gọi quản gia trong nhà ra hỏi, nghe nói cậu bảo sẽ dẫn tiểu Vương gia và Tiểu Lục Tử đến thôn trang một chuyến.
Sẵn đang nhàn, Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi lập tức cưỡi ngựa phóng đến đó.
Vũ Văn Mân nghi ngờ nhìn Lục nhị ca, hỏi: “Không phải Lục nhị ca phải tỉ thí võ công với đại sứ Đông Doanh à? Sao lại đi với ta?”
Lục Húc Chi đau đầu nói: “Thật ra ta không thích đánh nhau với người Đông Doanh, bọn họ đánh nhau không chỉ muốn mạng của kẻ thù mà cả mạng mình cũng không cần.”
Một trận đánh ác liệt cũng khá thú vị, nhưng Lục Húc Chi không muốn tham gia. Không phải đánh không lại, mà là không muốn đánh. Trừ phi bọn họ đồng ý với hắn rằng nếu thua sẽ không mổ bụng, thế thì hắn có thể đánh vài trận để học hỏi.
Về phần sau khi Tông Nguyên nhập cung, Nhung quý phi đã vô cùng kinh ngạc ngay khi gặp hắn lần đầu tiên.
Bà với Doãn Bình Ngô cùng nhập cung, đương nhiên đã ở với nhau thời gian dài. Ngay từ lúc nhìn thấy y, bà đã biết mình chỉ là người dư thừa. Bình công tử nhà Doãn tướng gia thật sự quá đẹp.
Trước Lục Hàm Chi, đệ nhất mỹ nhân nức tiếng kinh thành chính là y.
Y là con trai cả của Doãn tướng, thông thường rất ít người nuôi con trai cả thành một tiểu lang quân. Nguyên nhân đều là do vợ cả của ông ta là con gái của một thương nhân. Tuy gia đình giàu có, nhưng gia đình của bà ấy không phải hoàng thương mà chỉ là nhà buôn bình thường.
Sĩ nông công thương thời cổ đại, thương nhân là bị coi thường nhất. Nhưng nếu đã coi thường thì tại sao còn cưới bà ấy làm vợ, chuyện này có rất nhiều lý do không thể nói cho người ngoài